Hạ Diệp Chi không hoài nghi một chút nào. Cô ấy nói nếu như bản thân muốn có được ngôi sao trên bầu trời, Mạc Đình Kiên cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cô ấy.
Với năng lực của Mạc Đình Kiên nói không chừng cũng thực sự có thể hái ngôi sao xuống cho cô ấy.
Nghĩ đến đây thì Hạ Diệp Chi không kiềm lòng được thầm cười thúc thích.
Thay bộ đồ ra liền nhìn thấy thím Hồ.
Thím Hồ vừa nhìn thấy cô ấy liền mặt mày mừng rỡ: “Ăn chút rồi hãy đi, cho dù có ra ngoài ăn thì hồi trưa con vẫn chưa ăn uống gì, cứ ăn một miếng lót bụng đi.”
Thím ấy vừa mời dọn cơm lên thì Mạc Đình Kiên lại kêu thím dọn xuống phòng bếp.
Khẩu vị của Hạ Diệp Chi mấy ngày nay không được tốt, thím Hồ vừa nhìn thấy cô liền khuyên cô ăn chút gì đó
Bản thân cô cũng có chút hoài nghi, tài nghệ của thím Hồ khá tốt, làm gì ăn cũng ngon, cũng rất hợp khẩu vị của cô
“Được ạ” Nhìn thấy ánh mắt tha thiết của thím Hồ, Hạ Diệp Chi cũng không muốn làm phật ý của bà ấy, liền gật đầu.
Hạ Diệp Chi đi đến phòng ăn thì Mạc Đình Kiên cũng đang chờ cô ấy trong phòng.
Thím Hồ đem món ăn dọn lên bàn ăn, màu sắc rực rỡ hương thơm tỏa ra thơm phức.
Hạ Diệp Chi rất ít khi cảm thấy muốn ăn, nhịn không được ngón tay động đậy, bắt đầu ăn cơm.
Nhìn thấy Hạ Diệp Chi cuối cùng cũng có hứng ăn cơm, sắc mặt thím Hồ cũng không thể che giấu được mỉm cười.
Bà ấy ngồi đối diện trước mặt Hạ Diệp Chi, ánh nhìn ôn hòa nhìn Hạ Diệp Chi ăn cơm, sau đó cảm khái nói: “Con người cậu chủ ấy, lúc nhỏ tính tình ôn hòa, tao nhã lại lễ độ, ai gặp cũng thích hết. Sau này xảy ra biến cố lớn mới thành như vậy, vốn tính cậu ấy là tốt, có khi hồ đồ làm chuyện không được tốt, con cũng đừng để ý trong lòng, cứ việc nói ra cho dù phải cãi lộn với cậu ấy.
“Cậu ấy, nhìn có vẻ biểu lộ tâm lạnh mặt lạnh, cũng dễ mềm lòng.” Thím Hồ nhớ lại một hồi chuyện xưa, ngữ điệu chút một chút sự cảm thán.
Hạ Diệp Chi dừng lại một chút, hốc mắt có chút cay.
Dường như chưa có người nào nói với cô ấy những điều này.
Thẩm Lệ mặc dù cũng quan tâm cô nhưng là Thẩm Lệ rất sợ Mạc Đình Kiên, ngoại trừ giúp cô mắng Mạc Đình Kiên thì chuyện gì cũng sẽ hết sức chú ý.
Thím Hồ từng nhìn thấy Mạc Đình Kiên lúc còn bé, đương nhiên sẽ đau lòng vì anh, những khi nhìn anh thì cũng sẽ giống như đang nhìn con của mình.
Những lời này của bà ấy đã chạm đến trái tim của cô.
Người khác khi nhìn cô và Mạc Đình Kiên, đều là khoác lên một tầng hào quang lên người của Mạc Đình Kiên một tiếng “Con trai nhà họ Mạc”. Cứ như vậy, bất kể Mạc Đình Kiên làm việc gì, đối tốt với cô một chút hoặc là làm chuyện gì quá đáng, người sẽ đều sẽ cảm thấy Hạ Diệp Chi có lẽ đang hòa hảo với anh.
Nhưng chỉ có một mình thím Hồ nói ra những lời này, làm bọn họ trở thành hai người trẻ tuổi bình thường yêu nhau vậy thôi, thành thật trấn an cô.
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Con biết rồi, thím Hồ”.
Cô cũng biết Mạc Đình Kiên vốn không phải xấu tính, cũng biết anh đối với những người khác tốt bao nhiêu, càng rõ ràng trong lòng anh rất ấm áp.
Chỉ là chuyện anh làm lần này, lại không được sự thỏa hiệp của Hạ Diệp Chi.
Tính người có lúc rất yếu mềm, thỏa hiệp một lần thì sẽ không có thỏa hiệp lần hai.
Hơn nữa, chuyện lần này là vấn đề về nguyên tắc.
Mạc Đình Kiên mặc dù đã trải qua biến cố lớn, nhưng cũng coi như là người thừa kế của Nhà họ Mạc duy nhất được nuối lớn cũng nhận được ngàn vạn yêu thương trên mình, sẽ tự dưỡng thành tính cách cho mình là độc nhất.
Bá đạo mạnh mẽ, nhận định chuyện gì thì sẽ phải làm, không quan tâm đúng sai.
Hạ Diệp Chi cũng không phải là kiểu sẽ chiều theo anh.
Lần này, cô lại muốn chống đối.
Chẳng qua, cô lúc trước đối với Mộ Đình Kiều thực sự chỉ có một chút hiếu kì: “Thím Hồ, thím kể cho con một chút chuyện lúc nhỏ của Mạc Đình Kiên đi.”
“Lúc cậu chủ còn nhỏ à, rất kén cá chọn canh, mỗi lần tham gia tiệc gia đình, ông chủ đều mang theo cậu ấy, cực kỳ nở mặt, mấy cô bé nhỏ đều thích bao vây xung quanh cậu chủ, những cậu bé nhỏ cũng nhưa vậy …”
Nghe thím Hồ kể một số