Thời Dũng nhìn thấy Mạc Đình Kiên đi ra liền xuống giúp anh mở cửa xe.
“Cậu chủ.”
Mạc Đình Kiên khẽ gật đầu, sắc mặt vẫn hơi lạnh lùng như cũ.
Sau khi Mạc Đình Kiên lên xe, anh bỗng nhiên hỏi Thời Dũng: “Cậu và vợ cậu, làm sao hai người lại ly hôn?”
Thời Dũng sửng sốt một chút, không biết vì sao Mạc Đình Kiên lại hỏi vấn đề này.
Thế nhưng Mạc Đình Kiên đã hỏi, anh ta dĩ nhiên trả lời.
“Không thể nói rõ là vì sao, tôi đã quên mất lần cuối cùng chúng tôi vì lý do gì mà cãi lộn, lúc đó cả hai đều cảm thấy ly hôn là cách tốt nhất cho cả hai.”
Giọng nói của Thời Dũng mang theo một chút mất mát.
“Cậu vẫn yêu cô ấy?”
Thời Dũng không do dự nói: “Vâng.”
“Nếu như vẫn còn yêu, vì sao lại đồng ý ly hôn?” Giọng điệu của Mạc Đình Kiên vẫn hờ hững như cũ, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy trong giọng nói của anh mang theo một loại cảm xúc chập trùng.
Thời Dũng hơi hiểu được vì sao Mạc Đình Kiên lại hỏi anh ta chuyện ly hôn.
“Là cô ấy nói ra, cô ấy nói mỗi một ngày đều rất giày vò, có lẽ ly hôn sẽ khiến cho cô ấy cảm thấy tốt hơn, tôi không đành lòng nhìn cô ấy đau khổ như thế.” Giọng nói của Thời Dũng hơi khàn khàn.
Mạc Đình Kiên ngồi ở hàng ghế sau, từ chỗ của anh nhìn sang có thể thấy được một bên sườn mặt trưởng thành, ổn định của Thời Dũng.
Trợ lý đặc biệt của anh là một người đàn ông chững chạc, biết lấy đại cục làm trọng, không có điểm gì đặc biệt, nhưng làm việc cẩn thận, là một người trung hậu, cho nên năm đó, anh nhìn trúng Thời Dũng.
“Cậu không đau khổ sao?”
“Có.” Thời Dũng giống như nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, cười nói: “Nhưng mỗi một tuần, tôi đều có thể gặp mặt con trai tôi một lần, khi đó tôi có thể nhìn thấy cô ấy.”
Mạc Đình Kiên hơi nhíu mày, giọng nói ẩn chứa lửa giận: “Các người có con? Nếu như đã có con, chỉ cần cậu không giao con cho cô ấy, sao cô ấy có thể rời khỏi cậu?”
Khoảng thời gian trước, Mạc Đình Kiên không cho Hạ Diệp Chi đi ra ngoài, Thời Dũng cũng biết.
Anh ta đại khái biết được khúc mắc của Mạc Đình Kiên.
“Nếu như tôi buông tay có thể khiến cho cô ấy sống vui vẻ hơn, tôi rất mãn nguyện.”
“Ngay cả khi hạnh phúc của cô ấy không phải do cậu mang đến?”
“Vâng.”
“Ồ.” Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng: “Như vậy còn không bằng đem hai người buộc chung với nhau, cùng nhau đau khổ.”
Đối với suy nghĩ của Mạc Đình Kiên, Thời Dũng có chút bất đắc dĩ:“Cậu chủ, chuyện tình cảm không thể tính toán như thế được.”
“Ồ? Xem ra cậu rất vui vẻ khi làm người đàn ông cô đơn?” Giọng nói của Mạc Đình Kiên mang theo trào phúng.
Thời Dũng: “…” Ý kiến không hợp liền xát muối lên trên vết thương của anh ta.
Anh ta vừa tốt nghiệp đại học liền đi theo Mạc Đình Kiên. Dĩ nhiên so với những người khác, anh hiểu rõ Mạc Đình Kiên hơn, anh ta biết Mạc Đình Kiên có khúc mắc, cũng chứng kiến thủ đoạn của Mạc Đình Kiên.
Anh ta không dám nói Mạc Đình Kiên là người tốt, nhưng dám nói Mạc Đình Kiên không phải người xấu. Đây cũng là lý do anh ta có thể đi theo Mạc Đình Kiên nhiều năm như vậy.
Một người có thể làm thuộc hạ cho một người khác rất nhiều năm, không chỉ bởi vì tiền lương cao, mà còn vì lực hút của bản thân người đó.
…
Hạ Diệp Chi ăn sáng xong, cô ngồi trong phòng khách xem lịch.
Lúc này cô mới giật mình, chỉ còn hơn mười ngày nữa là bước sang năm mới rồi.
Đặt di động sang bên cạnh, cô cảm thấy hơi khó chịu.
Tin đồn trên mạng trước đó coi như đã đi qua, sắp đến cuối năm, bây giờ cô không vội ra ngoài tìm việc, hơn nữa bây giờ cô còn đang mang thai, sẽ có rất ít công ty muốn tuyển một nhân viên đi làm chính thức sau đó liền nghỉ sinh hai tháng.
Tất cả dự định đều bị phá vỡ, phải chờ tới khi sinh xong đứa nhỏ rồi nói.
Mỗi lần nghĩ như thế, trong lòng Hạ Diệp Chi lại có oán trách Mạc Đình Kiên.
“Biết tôi là ai không?”
“Xin lỗi, cậu chủ có dặn dò…”
“Anh dám không cho tôi vào thử xem!”
Bên ngoài truyền đến tiếng cãi vã, Hạ Diệp Chi hoàn hồn, đứng dậy đi ra cửa.
Cô đi ra phòng khách đã nhìn thấy có một đám người đang vây quanh cửa biệt thự, giống như đang cãi nhau.
Vệ sĩ dường như đang ngăn cản người nào đó.
Thế nhưng vóc dáng của vệ sĩ quá cao, hoàn toàn che mất người đang nói chuyện với họ, Hạ Diệp Chi không nhìn thấy người đến.
Cô đi