Mộ Đình Hy đang bực bôi, âm trầm quát lớn một tiếng: “Cút!”. Mộc Tương Tương ngoài cửa nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó xoay người rời đi. Một lát sau, tâm trạng của Mộ Đình Hy đã bình tĩnh lại. Thời Dạ gõ cửa đi vào, trong tay cầm một tập tài liệu. Mộ Đình Hy hình như nghĩ ra điều gì, ngẩng đầu hỏi anh ta: “Mộc Tương Tương về rồi à?”. Thời Dạ yên lặng đặt tài liệu lên bàn sách, hắng giọng nói: “Cô chủ đã về được một lát rồi, vừa rồi hình như đã tới… tìm anh…”. Lúc này Mộ Đình Hy mới nhớ ra, trước đó đúng là có một người phụ nữ tới gõ cửa tìm anh. Mà trong biệt thự này chỉ có một người phụ nữ duy nhất, chính là Mộc Tương Tương. Cô lại chủ động tìm anh? Là bởi vì không xử lý nổi tin tức trên mạng, cho nên muốn tới cầu xin anh? Đôi mắt đen nhánh của Mộ Đình Hy thoáng hiện lên một tia hứng thú, anh dựa vào lưng ghế, lên tiếng căn dặn: “Anh gọi cô ấy đến đây”. Thời Dạ đi ra ngoài, không bao lâu đã dẫn Mộc Tương Tương tới đây. Mộc Tương Tương đẩy cửa đi vào, phát hiện Mộc Đình Hy vẫn ngồi trên ghế phía sau bàn làm việc như lần trước, quay lưng về phía cô. Cô chỉ có thể thấy cánh tay anh khoác lên tay vịn và cái đầu nhô ra khỏi lưng ghế, ngoài ra không thấy gì khác. Mộ Đình Hy lên tiếng hỏi cô trước: “Tìm tôi có chuyện gì?”. Không phải lời này nên do cô hỏi anh sao? Trước đó cô tới tìm anh, anh thẳng thừng bảo cô cút, bây giờ gọi cô tới đây, lại hỏi cô có chuyện gì? Mộc Tương Tương cũng không ngại ngùng, nói thẳng ý đồ của mình: “Tôi muốn dọn ra ngoài ở”. Cô nói xong, thấy Mộ Đình Hy không có phản ứng gì, liền giải thích: “Không bao lâu nữa tôi sẽ phải đi làm, sống ở đây đi làm rất bất tiện”. Cô giải thích lại nhận được một tiếng đáp lại đơn giản của anh: “Ồ”. Ồ? Vậy là đồng ý hay không đồng ý đây? Lúc này Mộ Đình Hy rất khó chịu trong lòng. Người phụ nữ xấu xí này ngày hôm qua còn chân thành nói không ngại anh “Không được”, hôm nay lại muốn dọn ra khỏi biệt thự! Nằm mơ! Mộc Tương Tương thấy anh chậm chạp mãi không nói lời nào, hơi nghi hoặc lên tiếng: “Anh…”. Mộ Đình Hy lạnh lùng ngắt lời cô: “Cô cho rằng đây là cái chợ sao? Tùy tiện muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”. Mộc Tương Tương nghe ra sự tức giận trong giọng điệu của anh. Cô không hiểu mình đã chọc gì tới anh. Thôi vậy, không dọn ra ngoài thì không dọn. Suy nghĩ một lát, cô cảm thấy mình đưa ra yêu cầu dọn ra ngoài có thể đã kích thích Mộ Đình Hy. Dẫu sao kiểu người “thân thể có khiếm khuyết” như Mộ Đình Hy sẽ có nội tâm rất nhạy cảm, rất dễ bị kích thích. Mộc Tương Tương nghĩ vậy, giọng điệu vô thức trở nên dịu dàng hơn: “Tôi biết rồi, không có việc gì nữa tôi đi ra ngoài trước đây”. Đây là lần đầu tiên Mộ Đình Hy nghe thấy giọng cô dịu dàng như thế. Suy nghĩ kỹ càng một lát, Mộ Đình Hy lại đen mặt. “Đi ra ngoài!”. Mộc Tương Tương cảm thán trong lòng, tính tình của Mộ Đình Hy tệ thật đấy. Mộ Đình Hy xoay ghế lại, quăng luôn tập tài liệu lúc trước còn chưa kịp thả xuống ở trong tay lên mặt bàn. Thời Dạ nhìn phản ứng của anh, trong lòng cũng cảm thấy rất khó hiểu, gần đây ông chủ luôn không hiểu sao lại cứ tức giận. Một lúc lâu sau, Mộ Đình Hy như nghĩ tới điều gì đó, lên tiếng hỏi Thời Dạ: “Tôi nhớ trong tài liệu về Mộc Tương Tương có viết cô ấy tốt nghiệp Học viện
điện ảnh phải không?”. Thời Dạ: “Đúng, cô chủ học ngành biên kịch phim Điện ảnh và Truyền hình”. Nụ cười thoáng hiện lên trên khuôn mặt Mộ Đình Hy, mang theo sự kiên quyết nhất định phải chiếm được của dã thú với con mồi nhỏ, lạnh nhạt hỏi: “Nói cách khác, công việc của cô ấy là biên kịch?”. Thời Dạ sửng sốt một chút, sau đó gật đầu. Người khác đều cho rằng Mộ Đình Hy là một kẻ bất lực, nhưng không ai biết, mấy năm nay anh là ông chủ đứng sau tập đoàn giải trí Thịnh Đỉnh lớn nhất trong nước. Mới chỉ tám năm ngắn ngủi, tập đoàn Thịnh Đỉnh đã trở thành con rồng dẫn đầu trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình. Tập đoàn Thịnh Đỉnh là công ty mà tất cả người trong giới điện ảnh đều muốn gia nhập. Nếu Mộc Tương Tương thật sự muốn trở thành biên kịch lớn có danh tiếng, thì nhất định sẽ gửi sơ yếu lý lịch cho Thịnh Đỉnh. Thời Dạ hiểu được thâm ý trong lời nói của Mộ Đình Hy, gật đầu nói: “Bây giờ tôi đi làm ngay đây”. … Mộc Tương Tương dường như đã gửi sơ yếu lý lịch cho tất cả các công ty điện ảnh ở thành phố Hỗ Dương. Nhưng cô cố ý bỏ qua tập đoàn Thịnh Đỉnh. Còn nguyên nhân là gì sao? Bởi vì tập đoàn Thịnh Đỉnh là đối thủ một mất một còn với công ty điện ảnh Thẩm Lương ký hợp đồng. Hơn nữa, cô nhất định sẽ không được tuyển vào đó. Trước khi chờ tin phỏng vấn, cô phải giải quyết xong tin tức do Mộc Uyển Kỳ gây ra. Cô băn khoăn một hồi, sau đó mới gọi điện thoại cho Mộc Uyển Kỳ. “Chuyện gì, nói đi”, Mộc Uyển Kỳ vẫn dùng giọng điệu trịch thượng như trước kia. Mộc Tương Tương bóp mũi, tiếng cô mang theo giọng mũi nghe như là vừa mới khóc: “Chị, tôi thật sự xin lỗi chị, chị đừng giận tôi nữa, chúng ta ra ngoài gặp mặt được không? Chị đừng làm tổn thương mẹ tôi”. “Cô bảo tôi ra ngoài là tôi sẽ ra à, cô cho rằng cô là ai hả”. Mộc Tương Tương rất hiểu Mộc Uyển Kỳ, cô thấp giọng ngập ngừng nói: “Cầu xin chị”. “Nói lớn một chút, tôi không nghe thấy”. “Tôi cầu xin chị…”. “Thôi được rồi!”. Mộc Tương Tương để điện thoại di động xuống, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Mộc Uyển Kỳ, bây giờ chị nhất định rất đắc ý nhỉ? Nhưng rất nhanh thôi, chị sẽ không đắc ý nổi nữa. Trước đó, ngoài cho cô cách liên lạc với mấy tài khoản marketing ra, Thẩm Lương còn cho cô số liên hệ của mấy phóng viên chuyên nghiệp. Tin tức cô “cướp” chồng chưa cưới của Mộc Uyển Kỳ bây giờ vẫn còn đang rất nóng, giờ có người bằng lòng quay giúp là tốt rồi. Bằng cảm giác của mình, cô đã liên hệ, gửi địa chỉ và thời gian cho một trong số những phóng viên kia, sau đó ra ngoài theo lịch hẹn. Mộc Tương Tương vừa ra ngoài, Thời Dạ đã tới thư phòng báo cho Mộ Đình Hy: “Cô chủ ra ngoài rồi”. Mộ Đình Hy ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt lạnh nhạt như muốn nói: “Chuyện này liên quan gì đến tôi?”. Tuy rằng đã nhìn quen ánh mắt lạnh như băng này của Mộ Đình Hy, nhưng Thời Dạ vẫn hơi sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng. “Tôi đoán cô chủ đi ra ngoài có thể liên quan tới Mộc Uyển Kỳ”, anh ta cũng hơi tò mò cô chủ sẽ đối phó với Mộc Uyển Kỳ như thế nào, anh ta tin cậu chủ cũng nghĩ giống mình. Ai ngờ, Mộ Đình Hy chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng: “Ồ”. Thời Dạ mơ hồ nghĩ, chẳng lẽ anh ta đã đoán sai? Ngay sau đó, Mộ Đình Hy đứng dậy, cầm áo khoác đi ra ngoài: “Đã lâu chưa gặp anh cả rồi, tôi đi tìm anh ấy ăn một bữa cơm”. Thời Dạ: “…”. Nếu anh ta nhớ không lầm, cậu cả ở nước ngoài vẫn còn chưa trở về mà. Cậu chủ hình như đang tìm một cái cớ… Cho dù Mộ Đình Hy lấy cớ vụng về như vậy, Thời Dạ cũng không dám vạch trần anh. … Mộ Đình Hy lái xe theo đuôi Mộc Tương Tương tới thẳng một nhà hàng. Anh ngồi trong xe, thấy sau khi Mộc Tương Tương đi vào được hai mươi phút, Mộc Uyển Kỳ mới lững thững tới muộn. Sau đó, lại có một người đàn ông ăn mặc bình thường nhưng hành động khả nghi đi vào nhà hàng. Là ông chủ đứng sau công ty giải trí, Mộ Đình Hy chỉ liếc mắt là có thể kết luận, người đàn ông theo sau chính là phóng viên. Không uổng công anh ở trong xe đợi lâu như vậy, xem ra lát nữa có trò hay để xem rồi.