Mạc Đình Phong bị anh chọc tức đến thở phập phồng, ông nhìn chằm chằm vào Mạc Đình Kiên một lúc mới dặn ra hai chữ: “ Tốt lắm!”
Hạ Diệp Chi ở bên cạnh nhìn mà kinh hồn bạt vía.
May mà sức khỏe Mạc Đình Phong vẫn tốt, nếu không sớm muộn cũng bị Mạc Đình Kiên chọc tức đến sinh bệnh.
“Ha.”
Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng:
“Nhà họ Mạc bây giờ đang là tình trạng gì, trong lòng ông tự biết rõ, bị một lũ già đó lấy đi gần nửa quyền lực, có bao nhiêu sổ sách giả trong tài vụ đã được thực hiện? Ông đều biết hết sao?”
Nếu như không phải vì tình hình của nhà họ Mạc gặp rắc rối, khỏang thời gian trước anh cũng không phải tăng ca thường xuyên như vậy.
Mạc Đình Phong biết điều Mạc Đình Kiên nói là thật nên cũng không thể phản bác.
Ông thở một hơi thật dài, hỏi Mạc Đình Kiên:
“Chúng ta không nói chuyện này nữa, nói chuyện của Tuấn Tú đi.”
Mạc Đình Kiên cau mày, híp con ngươi lại, đợi câu nói tiếp theo của Mạc Đình Phong.
“Con mở công ty điện ảnh và truyền hình ở ngoài, những năm nay Tuấn Tú đều là nghệ sĩ dưới trướng công ty con đúng không? Chuyện gần đây các con đòi hủy hợp đồng là do con nói ra trước sao?”
Bên ngoài đều truyền tin là do Tuấn Tú đề nghị hủy hợp đồng, nhưng Mạc Đình Phong lại không dễ lừa như bọn họ.
Mạc Đình Phong dùng giọng điệu khởi binh hỏi tội, nghe có chút lạ.
Mạc Đình Kiên không cảm xúc đáp lại:
“Ông đến đây là muốn bênh vực kẻ yếu sao?”
Dường như Mạc Đình Phong cũng nhận ra giọng điệu của mình không đúng, nên ông cũng nhẹ nhàng hơn:
“Bố và cô con là anh em ruột, tình cảm của con và Tuấn Tú từ nhỏ đã rất tốt, nhà họ Mạc này bao nhiêu người đang nhòm ngó vào vị trí của con cũng là điều con đã biết, từ nhỏ con đã thân thiết với Tuấn Tú, hai đứa phải giữ quan hệ với nhau, sau này cũng dễ chăm sóc lẫn nhau…”
“Muốn chăm sóc thì ông tự đi mà chăm sóc.”
Mạc Đình Kiên cảm thấy nhàm chán liền đứng dậy:
“Chuyện của ông tôi không quản, chuyện của tôi ông cũng đừng quản.”
Nói xong, anh quay người đưa tay về phía Hạ Diệp Chi:
“Hạ Diệp Chi, chúng ta về nhà.”
Ánh mắt anh nhìn cô không lạnh kẽo như khi nhìn Mạc Đình Phong, gương mặt anh tuấn ấy là một chút dịu dàng, động lòng người lại ấm áp.
Hạ Diệp Chi đem tay mình đặt vào lòng bàn tay anh:
“Vâng.”
Hai người cầm tay nhau rời đi.
Bên trong văn phòng chưa đóng cửa kia là âm thanh đập phá đồ đạc.
Hạ Diệp Chi lo lắng nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên cười an ủi cô, đáy mắt dường như mang theo ý trào phúng:
“Đồ của ông ta, tuỳ ông ta đập thôi.”
Hạ Diệp Chi vẫn có chút lo lắng, Mạc Đình Kiên và Mạc Đình Phong bất hòa như nước với lửa cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai nữa rồi, nhưng cũng không thể nào cả đời đều như vậy chứ.
Cô nhìn ra Mạc Đình Phong vẫn có ý muốn làm lành với Mạc Đình Kiên.
Người đàn ông như Mạc Đình Phong, cho dù có quá đáng hơn nữa thì cũng sẽ không sắp xếp vụ án bắt cóc như vậy để đối phó với vợ mình.
Hạ Diệp Chi cho rằng giữa Mạc Đình Kiên và Mạc Đình Phong có lẽ chỉ là hiểu lầm.
Chỉ là, hiểu lầm này không phải ngày một ngày hai tạo thành, muốn từ bỏ hiểu lầm cũng chỉ có thể từ từ mà làm
. ……
Lúc hai người xuống dưới lầu đã nhìn thấy Mạc Gia Thành nhảy từ trên sofa xuống, ánh mắt nôn nóng nhìn bọn họ :
“Anh họ, chị Diệp Chi, hai người muốn về sao?”
“Ừm, sao vậy?”
Hạ Diệp Chi nhìn ra Mạc Gia Thành có điều muốn nói.
Mạc Gia Thành lắc đầu, nũng nịu nói:
“Đã lâu rồi em không đến chỗ anh chị, em về nhà hai người ở mấy ngày được không?”
“Không được.”
“Được.”
Hai âm thanh không hẹn mà cùng vang lên.
Người nói “ không được” là Mạc Đình Kiên, nói “được” chính là Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Đình Kiên, gia tăng giọng điệu nói: “Anh bảo không được sao?”
Mạc Đình Kiên muốn gật đầu.
Nhưng trực giác mách bảo anh rằng nếu anh gật đầu, tối nay chắc chắn sẽ bị Hạ Diệp Chi đuổi ra khỏi phòng ngủ.
Mạc Đình Kiên liếc Mạc Gia Thành, rồi nhàn nhạt đáp một tiếng:
“Ồ.”
Chữ “ồ” này rõ rành rành toát ra sự không tình nguyện, Hạ Diệp Chi cảm nhận được rồi.
Nhưng cô vẫn giả vờ không biết gì, cười tít mắt nói với Mạc Gia Thành:
“Cậu đã nói với