Ông cụ Mạc nhíu mày lên tiếng: “Chúng ta ăn trước đi.”
Bữa cơm trưa này đã được thông báo cho mọi người cùng ăn từ sáng sớm.
Cho dù ông cụ Mạc đã về hưu, nhưng ông là người lớn tuổi nhất trong nhà họ Mạc, người có quyền uy và quyền phát biểu tuyệt đối ở nhà họ Mạc.
Tất cả mọi người đều xem ông là người đứng đầu.
Đương nhiên, ngoại trừ Mạc Đình Kiên.
Ngay cả ông cụ Mạc cũng không có cách nào làm gì được Mạc Đình Kiên.
Ông cụ Mạc bảo thủ nên đặc biệt coi trọng ngày tết.
Sáng sớm khi Hạ Diệp Chi qua, ông cụ Mạc đã phái người tới nói hôm nay và ngày mai, nếu như không có chuyện gì lớn thì mọi người sẽ ăn cơm với nhau ở nhà cổ.
Ngày mai là giao thừa, ngày kia là mùng một tết.
Nhà họ Mạc là gia tộc lớn nên bắt đầu từ ngày mùng một đã có rất nhiều khách đến. Tất cả mọi người sẽ bận rộn.
Mà buổi trưa hôm nay Trần Tuấn Tú lại không ở nhà ăn cơm, ông cụ Mạc tất nhiên mất hứng.
Hạ Diệp Chi nghĩ có hơi ác ý, nếu như ông cụ Mạc biết hôm nay Trần Tuấn Tú đi đón Hạ Hương Thảo ra tù, không biết sẽ tức thành thế nào.
Có thể tức giận đến mức trực tiếp cho người đánh Trần Tuấn Tú một trận không?
Mãi đến khi bọn họ ăn cơm xong, Trần Tuấn Tú mới vội vàng chạy về.
“Ông ngoại.”
Trần Tuấn Tú đi từ bên ngoài tới với dáng vẻ vội vàng, có thể nhìn ra được anh ta vừa chạy về.
Mọi người ngồi bên bàn ăn còn chưa đi.
Ông cụ Mạc ngẩng đầu liếc nhìn Trần Tuấn Tú, giọng nói vang dội: “Còn biết trở về à!”
Vẻ mặt ông cụ đanh lại, chân mày nhướn cao, ngồi nghiêm túc ở vị trí chủ nhà mà không giận cũng lộ vẻ uy nghiêm.
Hạ Diệp Chi vô thức nghiêm túc ngồi thẳng lưng. Cô tinh mắt phát hiện ra Trần Tuấn Tú hơi run lên.
Gừng càng già càng cay.
Hóa ra Trần Tuấn Tú cũng biết sợ ông cụ Mạc.
“Xin lỗi ông ngoại, cháu có chút việc công nên mới về muộn.” Trần Tuấn Tú cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn chờ dạy dỗ lại làm cho ông cụ Mạc hết giận.
Cho dù ông cụ Mạc hết giận nhưng giọng điệu vẫn hơi nghiêm khắc: “Giới giải trí bẩn thỉu xấu xa, mỗi ngày đều có vài tin tức chẳng ra sao. Cháu ở trong giới đó thì sớm muộn cũng hỏng hết danh tiếng, còn không bằng sớm rút ra mà làm chuyện khác đi!”
Ở dưới đáy bàn, Hạ Diệp Chi nhéo tay Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn cô.
Hạ Diệp Chi khép mở miệng, nói không ra tiếng: “Nói anh đấy.”
Ông cụ Mạc vẫn luôn coi thường việc Mạc Đình Kiên thành lập công ty điện ảnh.
Mạc Đình Kiên nhéo ngón tay của Hạ Diệp Chi và liếc nhìn cô ngầm có ý cảnh cáo.
Hạ Diệp Chi híp mắt lại, lặng lẽ cười. Mạc Đình Kiên quay mặt đi, nói với ông cụ Mạc: “Ông nội, cháu hơi mệt nên về phòng trước.”
Anh nói xong cũng không đợi ông cụ Mạc cho phép, lại kéo Hạ Diệp Chi đứng dậy muốn rời đi.
Ông cụ Mạc không quản được Mạc Đình Kiên. Anh bằng lòng quay về nhà cổ vào dịp tết là ông đã thấy rất thỏa mãn rồi, tất nhiên sẽ không để ý chuyện anh làm theo ý mình.
Trần Tuấn Tú quay đầu liếc nhìn hai người, trong mắt có phần không cam lòng.
Anh ta chỉ không về ăn một bữa cơm thôi đã bị ông ngoại mắng như vậy, nhưng Mạc Đình Kiên lại có thể không kiêng nể gì.
Từ trước đến nay ông ngoại đều cưng chiều Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi bị Mạc Đình Kiên dắt tay kéo đi, ngoan ngoãn như con chim cút đi theo anh, ánh mắt nhìn thẳng.
Khi hai người sắp rời khỏi nhà ăn, lại nghe phía sau vang lên giọng nói của Mạc Đình Phong.
“Bố, con thấy không bằng để cho Tuấn Tú tới Mạc thị làm đi. Từ nhỏ thằng bé đã thân thiết với Đình Kiên, Đình Kiên mới tới Mạc thị không lâu, bên cạnh cũng không có mấy người có thể tin tưởng được, đúng lúc để thằng bé và Đình Kiên để ý quan tâm lẫn nhau.”
Nếu Hạ Diệp Chi nghe được Mạc Đình Phong nói lời này vào một tháng trước, cô nhất định sẽ vô cùng tán thành.
Nhưng những việc Trần Tuấn Tú làm việc trong thời gian gần đây đều cho thấy anh ta muốn chống lại Mạc Đình Kiên, khắp nơi đều muốn đối đầu với anh.
Mà