Hạ Diệp Chi hiểu rất rõ người nhà họ Hạ.
Bọn họ luôn lấy lợi ích đặt lên hàng đầu, chỉ một mực nghĩ đến việc mò được chỗ tốt trên người cô, ước gì ép khô tất cả giá trị lợi dụng từ cô.
Lần này báo chí và trên mạng đều truyền tin, cô tàn nhẫn ra tay độc ác với ông cụ Mạc, ông cụ Mạc đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Thân phận của ông cụ Mạc là gì?
Là nhân vật lớn hô mưa gọi gió một cõi trong giới kinh doanh, sức ảnh hưởng lớn, đã thế người nhà họ Mạc tài lực hùng hậu một tay che trời.
Nếu ông cụ Mạc cứ không tỉnh lại, thì Hạ Diệp Chi có mười cái mạng nhỏ cũng không đủ bồi thường.
Hôm nay, đám người nhà họ Hạ đã tìm đến tận cửa rồi, chỉ đơn giản đến xác nhận tính chân thực của chuyện này, sau đó phân rõ ràng ranh giới với cô.
Cô bị người nhà họ Hạ lợi dụng rất nhiều lần, cho nên dễ dàng đoán được ý đồ của bọn họ.
Sự thật chứng minh, suy đoán của Hạ Diệp Chi không sai.
Vào buổi tối, Hạ Lập Nguyên liền đăng báo cắt đứt quan hệ bố con với Hạ Diệp Chi.
Chuyện này cũng lên đầu đề.
Hạ Diệp Chi đọc tin này nhiều lần, sau đó, chụp lại màn hình lưu lại, rồi dặn vệ sĩ đi mua một tờ báo về đây.
Thẩm Lệ rất nhanh đã gọi điện tới.
“Cậu không phải là con gái ruột của bố cậu à? Ông ta có thể buồn nôn thêm chút nữa được không? Cậu vốn không đẩy ông cụ Mạc, đã thế chuyện này còn chưa rõ ràng, ông ta liền vội vàng cắt đứt quan hệ bố con với cậu, sợ bị liên lụy, quả thật chính là…”
Điện thoại vừa kết nối, Thẩm Lệ phẫn nộ mắng Hạ Lập Nguyên một trận.
Đợi đến lúc Thẩm Lệ mắng xong, Hạ Diệp Chi mới chậm rãi nói: “Không nên tức giận làm gì, không phải bọn họ lúc nào cũng như vậy sao?”
Cho tới nay, Hạ Lập Nguyên chưa từng coi cô là con gái ruột.
Mà ngay cả chuyện cắt đứt quan hệ bố con với cô cũng chỉ để người nhà họ Mạc nhìn thấy mà thôi.
Hạ Diệp Chi phát hiện, bây giờ, cô có thể hiểu được Hạ Lập Nguyên.
Cô tự giễu cười cười: “Tớ rất nghiêm túc, cậu không nên vì chuyện này mà tức giận, đây cũng không phải lần một lần hai. Lần này, ông ta và tớ đã cắt đứt quan hệ bố con, về sau tớ sẽ ít rắc rối hơn, vậy cũng là chuyện tốt.”
Thẩm Lệ ở đầu dây bên kia yên lặng một lát, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, Thẩm Lệ mới lên tiếng hỏi cô: “Cậu đã nói qua với ông chủ lớn chưa? Anh ấy nghĩ như thế nào?”
“Không biết.” Nhắc tới Mạc Đình Kiên, giọng điệu của Hạ Diệp Chi cũng đã sa sút đi vài phần.
“Không biết?” Thẩm Lương còn sốt ruột hơn cô: “Anh ta đang nghĩ cái gì vậy? Chuyện này cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ anh ta thực sự để cậu đi ngồi tù à?”
Nghe giọng nói của Thẩm Lệ giống như đang cực kỳ tức giận.
Tuy hai ngày này Hạ Diệp Chi cảm nhận được thái độ không được tốt cho lắm của Mạc Đình Kiên, nhưng không cảm thấy Mạc Đình Kiên sẽ thực sự tống cô vào tù.
Hiện tại, cô vô cùng tỉnh táo, hơn nữa tin tưởng Mạc Đình Kiên đang gạt cô chuyện gì đó, mà không thực sự nghi ngờ cô.
Hạ Diệp Chi đành an ủi Thẩm Lệ: “Không có chuyện gì đâu, anh ấy sẽ không để mình ngồi tù đâu?”
Hạ Diệp Chi nhắc tới chuyện bản thân đã rời khỏi ngôi nhà cổ, Thẩm Lên nói qua mấy ngày nữa sẽ đến tìm cô.
Vừa cúp điện thoại, Hạ Diệp Chi chỉ nghe thấy âm thanh động cơ ô tô ở dưới lầu truyền đến.
Là Mạc Đình Kiên đã trở về.
Hạ Diệp Chi khoác áo lên ra khỏi phòng ngủ, đi qua hành lang tới đầu bậc thang, cúi người nhìn vào phòng khách.
Mạc Đình Kiên từ bên ngoài đi vào, thím Hồ liền tiến lên nghênh đón.
Thím Hồ hỏi anh: “Cậu chủ chưa ăn cơm à? Đồ ăn đã làm sẵn rồi, giờ tôi đi hâm nóng cho cậu.”
Mạc Đình Kiên phất tay, đi thẳng lên tầng.
Đột nhiên, anh cảm thấy sự tồn tại của Hạ Diệp Chi, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn về phía Hạ Diệp Chi.
Sau đó, bước chân của anh nhanh hơn, gần như là chạy lên