Bệnh viện nằm ở vùng ngoại ô, Hạ Diệp Chi lái xe ra khu vực ngoại ô hẻo lánh.
Ở đây không có nhiều xe cộ, Mạc Đình Kiên vòng xe ra phía trước, đánh vô lăng điều khiển xe ngang ra giữa đường, chặn xe của Hạ Diệp Chi lại.
Hạ Diệp Chi đạp phanh, dừng xe lại.
Nhưng cô không xuống xe.
Mạc Đình Kiên đi lại gần muốn mở cửa xe, phát hiện cửa xe đã khóa, không thể nào mở được.
“Hạ Diệp Chi, xuống xe!” Mạc Đình Kiên đập mạnh lên cửa xe vài cái.
Hạ Diệp Chi liếc Mạc Đình Kiên, hạ cửa sổ xe xuống một chút, ngay trước mặt Mạc Đình Kiên bấm gọi 122.
“Tôi đang ở đường Lâm Thủy phía Nam thành phố, có một chiếc xe đang chắn giữa đường…”
Hạ Diệp Chi còn chưa nói xong, thì Mạc Đình Kiên đã đưa tay ra giật lấy điện thoại.
Anh giằng được điện thoại thì lập tức tắt máy, sao đó lạnh lùng nói: “Xuống xe.”
Hạ Diệp Chi nhếch mày, mở cửa xe đi xuống.
Cô vừa xuống xe, Mạc Đình Kiên đã muốn nắm lấy tay cô.
Hạ Diệp Chi đã đoán được hành động của Mạc Đình Kiên từ trước, nhẹ nhàng khéo léo lùi một bước, tránh được bàn tay của Mạc Đình Kiên.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên trong phút chốc liền thay đổi, độ ấm xung quanh đột nhiên giảm hẳn đi.
Hạ Diệp Chi không có chút biểu cảm gì, bình tĩnh nói: “Chia tay đi.”
Cô vốn dĩ tưởng rằng mình đã đăng ký kết hôn với Mạc Đình Kiên, sau này có chuyện xảy ra, cô mới biết tên trong giấy chứng nhận kết hôn là Hạ Hương Thảo và Mạc Đình Kiên.
Sau đó, Mạc Đình Kiên và Hạ Hương Thảo ly hôn rồi, anh muốn đăng ký kết hôn với Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi lại không chấp thuận, mà cứ tìm cách trốn tránh.
Giác quan thứ 6 của phụ nữ là điều kỳ diệu nhất thế gian.
Cô lúc đó cũng không biết vì sao bản thân luôn trốn tránh việc đăng ký kết hôn, nhưng bây giờ thì có lời giải thích hợp lí rồi.
Mạc Đình Kiên chớp mắt, sắc mặt trở nên nguy hiểm dị thường: “Em nói lại lần nữa.”
“Dù sao thì bây giờ anh cũng không tin em, ngày ngày anh nhốt em trong nhà như tội phạm, chỉ có thể bó tay chịu trói, chờ người nhà họ Mạc đến kết tội, em chịu đủ rồi.”
Ánh mắt Hạ Diệp Chi trở nên kiên định: “Anh không tin em cũng không sao, vậy thì chia tay đi. Em có thể tự đi tìm chứng cứ, chứng minh sự trong sạch của bản thân em.”
“Muốn rời xa anh?”
Mạc Đình Kiên lạnh lùng: “Nằm mơ đi.”
Hạ Diệp Chi trong chốc lát hơi thay đổi, trong khoảnh khắc ấy, Mạc Đình Kiên ôm ngang người cô nhấc lên, đẩy cô vào trong xe, anh nhanh chóng lên xe cùng cô, khóa xe lại, khởi động xe đi về phía trước.
Xét về mặt thể lực, cô không phải đối thủ của Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi mệt mỏi nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, lạnh nhạt nói: “Hoặc là chia tay, hoặc là anh nói cho em biết anh rốt cuộc đang muốn làm gì.”
Mạc Đình Kiên không để ý đến cô, chỉ im lặng lái xe.
Hạ Diệp Chi đợi một lúc, chắc chắn Mạc Đình Kiên thật sự không để ý đến cô, mới quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Mạc Đình Kiên đưa thẳng cô về biệt thự.
Lần này, Mạc Đình Kiên lại bố trí thêm càng nhiều người ở biệt thự.
Vệ sỹ canh gác cả trong lẫn ngoài, biệt thự trở thành một lâu đài kiên cố không thể xuyên qua.
Hạ Diệp Chi đứng ở ban công tầng 2, đôi mắt lạnh lùng nhìn Mạc Đình Kiên đang ở trong sân ra lệnh cho vệ sĩ.
Giống như là cảm nhận được ánh mắt của Hạ Diệp Chi, Mạc Đình Kiên nhìn cô.
Hạ Diệp Chi xoay người đi vào trong phòng.
Thời tiết giữa tháng một vẫn còn hơi lạnh.
Cô quay lại phòng, ôm lấy cái đệm lông ở trên sofa, cầm lấy máy tính ngồi sửa kịch bản.
Không lâu sau đó, cửa phòng liền bị người ở bên ngoài mở ra.
Hạ Diệp Chi không ngẩng đầu lên, nhưng âm thanh bước chân ổn định vững chãi khiến cho cô không cần nhìn cũng biết đó là Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên đứng trước mặt cô: “Gần đây anh rất bận, em chú ý giữ sức khỏe.”
Hạ Diệp Chi không nhìn anh, cũng không nói gì.
Mạc Đình Kiên có vẻ là bị phản ứng lãnh đạm của cô làm cho