Mạc Đình Kiên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, trầm mặc đi tới chỗ cô.
Hạ Diệp Chi nhếch môi, ném giấy triệu tập của tòa án lên bàn: “Cho nên, tiếp theo em chỉ cần ở đây như một con chim cảnh chờ đến ngày hầu tòa, đứng ở bục cho bị cáo, tùy ý nhà họ Mạc các anh chửi rủa gièm pha là được, đúng không?”
Mạc Đình Kiên đứng trước mặt cô, hơi thở lạnh thấu xương, tràn đầy sự áp bức.
Anh chậm rãi mở miệng nói: “Sẽ không.”
Hạ Diệp Chi trong phút chốc liền giật mình.
Mạc Đình Kiên chăm chú nhìn cô, lặp lại một lần nữa: “Sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.”
Hạ Diệp Chi cười: “Tùy anh nói sao thì nói.”
Dù sao thì cô cũng không còn tin lời Mạc Đình Kiên nữa rồi.
Sự việc đã đến mức này, cô sẽ không giống như một con ngốc mù quáng tin lời Mạc Đình Kiên nữa.
Đêm qua cô còn thấy kỳ lạ, tại sao Mạc Đình kiên lại đột nhiên về nhà ngủ qua đêm.
Hóa ra là hôm nay tòa án gửi giấy triệu tập đến.
Ăn sáng xong, Mạc Đình Kiên lại ra ngoài.
Có lẽ là đi đến công ty, cũng có thể là đi đến bệnh viện.
Dù sao gần đây Mạc Đình Kiên luôn có việc chưa giải quyết xong.
Hạ Diệp Chi đứng ở cửa sổ sát sàn ở tầng hai nhìn xuống, thấy Mạc Đình Kiên lên xe rời đi, mới gọi điện thoại cho Thẩm Lệ.
“Tiểu Lệ, tớ muốn nhờ cậu giúp một việc.”
“Có việc gì cậu nói đi.” Thẩm Lệ từ trước đến nay dù là việc gì cũng đều giúp cô.
Mà Hạ Diệp Chi cũng sẽ không nhờ Thẩm Lệ chuyện gì quá đáng.
“Tìm ký giả hoặc đám chó săn đến biệt thự của Mạc Đình kiên.
Thậm Lệ vừa nghe cô muốn tìm ký giả, lòng cô thắt lại, ngữ khí trở nên nghiêm túc: “Diệp Chi, cậu muốn làm gì?”
“Tớ tự có tính toán.” Hạ Diệp Chi dừng một chút, rồi nói: “Cậu đừng lo lắng, tớ tự sắp xếp được.”
Thẩm Lệ nghe cô nói như vậy thì cũng không hỏi thêm nữa.
Hạ Diệp Chi cúp điện thoại, ngồi yên tĩnh một lúc, thì bắt đầu đập đồ đạc trong phòng.
Những thứ gì có thể đập trong phòng cô đều đập hết.
Tiếng động gây ra do cô đập đồ đã thu hút sự chú ý của người hầu trong nhà.
Trong phòng vô cùng bừa bộn, Hạ Diệp Chi cầm trong tay một cái đèn, chuẩn bị đập xuống đất.
Gương mặt cô lạnh lùng, sắc mặt trở nên kiên quyết, khiến cho người hầu nhớ đến Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi đập mạnh chiếc đèn trong tay xuống đất.
Choang…
Chiếc đèn vỡ thành bốn, năm mảnh.
Sau đó, cô gẳng đầu lên, đôi mắt cô nhìn không rõ tâm trạng, chỉ lạnh giọng nói: “Không ai được vào.”
Người hầu vừa nghe cô nói vậy, không ai dám vào, chỉ căng thẳng nhìn Hạ Diệp Chi, sợ cô sẽ tự tổn thương bản thân.
Mợ chủ mà bị tổn thương chút nào, đám người hầu các cô nhất định sẽ sống không yên ổn.
Người hầu vội vàng lên tiếng động viên Hạ Diệp Chi: “Mợ chủ, mợ bình tĩnh một chút, chúng tôi sẽ không vào.”
Lúc này, thím Hồ nghe thấy tiếng động liền chạy qua.
Vừa nhìn đống bừa bộn trong phòng, thím Hồ kinh ngạc: “Mợ chủ, mợ làm sao thế? Có việc gì để tôi gọi điện báo với cậu chủ, để cậu chủ quay về rồi nói tiếp được không?
“Không được gọi điện cho Mạc Đình Kiên.: Hạ Diệp Chi tiến lên hai bước, bỏ qua những mảnh vụn ở trên sàn: “Mấy người đừng có để ý đến tôi, cũng không được gọi điện cho anh ấy, tôi bây giờ rất phiền não, cũng không muốn nhìn thấy mấy người, mấy người ra ngoài hết cho tôi.”
Thím Hồ khó khăn gọi một tiếng: “Mợ chủ.”
Hạ Diệp Chi cau mày nhìn bà: “Thím cũng ra ngoài đi.”
Thím Hồ từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy bộ dạng ngang ngược không nói đạo lý như này của Hạ Diệp Chi.
Bà ở biệt thự này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy Hạ Diệp Chi tức giận như thế.
Xâu chuỗi những sự việc xảy ra gần đây, thím Hồ cũng hiểu được tâm trạng của Hạ Diệp Chi.
Thím Hồ quay đầu ra lệnh cho người hầu: “Ra ngoài hết đi.”
Thím Hồ dẫn cả đám người hầu ra ngoài biệt thự, đứng ở trong vườn.
Thời tiết vẫn còn lạnh, Hạ Diệp Chi đứng trước cửa sổ sát sàn ở tầng hai, hìn đám người hầu trong vườn đang run rẩy, cũng thấy vệ sĩ