Nghe cách Thẩm Lương hình dung về ngoại hình của “Mộ Gia Thần”, Mộc Tương Tương cảm thấy rất không phục, nói: “Bề ngoài chỉ là cái vỏ thôi”.
Thẩm Lương lắc đầu, ra vẻ sâu sắc nói: “Mình không tin cậu không bị vẻ ngoài của Mộ Gia Thần mê hoặc, dù chỉ là một chút chút…”。
Thẩm Lương giơ tay ra, làm động tác “một chút chút”, trông giống như một kẻ lưu manh.
Bị ngoại hình của anh mê hoặc?
Nếu lúc đi trên đường nhìn thấy một bông hoa đẹp, bạn cũng sẽ liếc nhìn thêm vài lần, huống chi là gặp phải người đàn ông có bề ngoài và khí chất xuất chúng như “Mộ Gia Thần”.
“Thực ra đến bây giờ mình vẫn chưa nhìn thấy Mộ Đình Hy. Họ đều là người nhà họ Mộ, nếu anh ta không bị huỷ dung, nhất định cũng là một anh chàng đẹp trai”.
Từ giọng nói của Mộc Tương Tương, có thể nhận ra được cô khá thương cảm cho người chồng chưa từng gặp mặt của mình.
“Đến bây giờ vẫn chưa thấy mặt? Hai người là vợ chồng giả à? Cậu đã gả vào nhà họ Mộ được hai ba tháng rồi đấy?”, Thẩm Lương uống một ngụm nước lớn để đè nén bớt sự kinh ngạc.
Sau đó hình như Thẩm Lương lại nhớ ra gì đó, nói: “Mình nghĩ Mộ Gia Thần đối xử với cậu rất không bình thường. Lúc anh ta nhìn mình thì ánh vừa lạnh vừa ác, còn nhìn cậu thì rất dịu dàng”.
Mộ Gia Thần dịu dàng với cô á?
Mộc Tương Tương lắc đầu, nói: “Cậu đóng phim nhiều quá nên đần cả người rồi à?”.
Thẩm Lương rất bất mãn, đang định phản bác thì đến lượt điện thoại của cô rung lên.
Quản lý của cô gọi.
Sau khi cúp máy, mặt Thẩm Lương có vẻ rất khó chịu, nói: “Lại bắt mình đến công ty mở cuộc họp khẩn, hiếm lắm mới có cơ hội đi ăn cùng cậu”.
Mộc Tương Tương an ủi cô: “Thế cậu đi đi, khi nào quay phim xong thì mình mời cậu đi ăn”.
……
Tạm biệt Thẩm Lương xong, Mộc Tương Tương về thẳng biệt thự.
Vừa mở cửa ra thì cô đã thấy “Mộ Gia Thần” ngồi trên sofa trong phòng khách.
Sắc mặt anh vẫn rất kém, anh đang mặc quần áo ở nhà, trước mặt có một chiếc laptop, bên cạnh để một cốc nước, mặt lạnh tanh không biết đang xem cái gì.
Mộc Tương Tương thầm cảm thán, đúng là người đàn ông làm từ sắt thép mà.
Lần trước bị trúng đạn, anh bảo cô lấy đạn ra cho anh, giờ sốt cao đến hôn mê nhưng chỉ cần tiêm xong là lại ngồi dậy làm việc như thường.
Hình như cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình nên anh ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt của hai người chạm nhau.
“Về rồi à”, giọng của anh vẫn còn hơi khàn, nhưng nó không hề làm giảm đi khí thế mạnh mẽ của anh.
Mộc Tương Tương liếc qua chiếc laptop trước mặt anh, đứng từ xa mà hỏi: “Anh đang làm việc à? Anh ổn hơn chưa?”.
Ngoại trừ sắc mặt hơi tệ thì đúng là trông anh không giống bệnh nhân chút nào.
“Không sao”, tay anh vẫn đang gõ bàn phím, sau đó đột nhiên anh lại ngẩng đầu lên, nhìn cô chằm chằm rồi nói: “Chỉ là hơi đói một chút”.
Nhớ lại cú điện thoại trước đó của anh, Mộc Tương Tương liền nói: “Anh…”, có thể sai vệ sĩ nấu cơm mà.
“Mộ Gia Thần” cứ như biết cô định nói gì, lập tức cắt ngang lời cô: “Không ngon”.
Hai chữ không đầu không đuôi, nhưng Mộc Tương Tương lại hiểu được, ý anh là đồ ăn vệ sĩ nấu không ngon.
Đúng lúc này Thời Dạ cầm thuốc đến, nghe được hai chữ “không ngon” mà Mộ Đình Hy nói.
Tâm trạng của anh ta chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ: ha ha.
Trước đây anh ta chưa từng thấy cậu chủ chê cơm họ nấu không ngon, từ khi lấy vợ về lại bắt đầu kén chọn.
Nói thật, trừ ngoại hình xấu xí ra, anh ta không thấy cô chủ có điểm nào đặc biệt cả.
Nhưng cậu chủ lại không hề ghét cô chủ, thậm chí còn khá quan tâm đến cô chủ, nên đám người dưới như anh ta tự nhiên cũng phải tôn trọng cô.
Mộc Tương Tương nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ chiều rồi.
Thấy Thời Dạ vẫn còn đứng đây, cô hơi đờ ra một chút, sau đó hỏi anh ta: “Mộ Đình Hy ở nhà à?”.
“Ừ”, người trả lời cô là “Mộ Gia Thần”.
Mộc Tương Tương cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi: “Anh ấy ăn chưa?”.
Tay Mộ Đình Hy đang cầm cốc nước cũng ngừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu lên liếc Thời Dạ một cái rồi mới ngửa