Hạ Diệp Chi mắt trừng to: “Trần. . .”
Lời sau cô còn chưa kịp nói ra, người đàn ông đeo khẩu trang mắt hơi híp lại ngắt lời cô: “Câu này không phải anh nên hỏi em sao? Em rảnh sao mà chạy đến đây làm gì?”
Giọng nói dễ nghe còn mang chút nghiêm khắc, sự thân thiết thể hiện ra vừa đúng mực.
Hạ Diệp Chi suýt thì cho rằng người đàn ông này thật sự là “anh họ” của mình, sững sờ nói: “Em vừa đang định về đây.”
“Anh đưa em về.” Người đàn ông đeo khẩu trang nói xong, thì kéo tay cổ tay cô đi ra.
Nhưng anh đồng sự đến cùng với Hạ Diệp Chi, rõ rành rành là sẽ không dễ dàng bỏ qua cô, anh ta đi lên phía trước ngăn Hạ Diệp Chi lại: “Chúng ta ra ngoài là để điều tra thị trường, giờ cô muốn trốn việc à?”
Hạ Diệp Chi cười nhìn anh ta: “Anh họ tôi không dễ gì mới từ nước ngoài về, tôi với anh ấy đi tâm sự chút, vậy làm phiền anh xin nghỉ hộ tôi.”
Người đàn ông kia vẫn còn muốn ngăn Hạ Diệp Chi lại, anh chàng đeo khẩu trang thong thả rút điện thoại ra: “Muốn tôi báo cảnh sát không?”
Người đàn ông kia nghe vậy, lập tức tránh ra.
Hạ Diệp Chi theo anh chàng đeo khẩu trang vào xe, cô phân vân xong lại dọ dự, cuối cùng lấy hết sức can đảm hỏi: “Anh là Trần Tuấn Tú phải không?”
Trần Tuấn Tú kéo khẩu trang xuống, cười nhìn cô: “Dễ nhận ra vậy sao?”
Hạ Diệp Chi gật đầu lia lịa, hơi kích động: “Không, không phải . . . Tôi là. . .”
Loại câu như hâm mộ anh 8 năm rồi, Hạ Diệp Chi hơi ngại nói ra, mặt căng đến đỏ bừng.
Cô đã xem toàn bộ những bộ phim anh đóng, cho nên rất quen thuộc với ánh mắt của anh.
Trần Tuấn Tú thấy mặt cô đỏ lên, gật đầu giọng nói dịu dàng: “Tôi hiểu rồi.”
Anh rũ mặt nghiêm túc lái xe, hỏi cô: “Cô đi đâu?”
“Cứ đến chỗ đông người ở phía trước, tôi tự bắt xe về là được.” Hạ Diệp Chi chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày được gặp Trần Tuấn Tú người thật, cô được gặp anh là vui lắm rồi, sự yêu thích đối với anh cũng chỉ giới hạn ở sự yêu thích phim của anh, lần này được anh giúp đỡ, cô cũng không nên mượn danh fan để làm phiền anh.
Đến chỗ đông người rồi, trước khi xuống xe Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Sau khi anh về nước sẽ nhận đóng phim mới chứ?”
Trần Tuấn Tú ngay lập tức đáp: “Nếu có kịch bản hay, tôi sẽ vẫn luôn đóng phim, thẳng cho đến khi già rồi không đóng nổi nữa mới dừng lại.”
Đôi mắt Hạ Diệp Chi sáng bừng, gật đầu mạnh: “Vâng, chỉ cần anh vẫn luôn đóng phim tốt như thế, tôi sẽ luôn ủng hộ anh.”
Trần Tuấn Tú bật cười, xem ra cô ấy thật sự là một người rất yêu thích phim của anh, và cũng là một khán giả cực kỳ ngay thẳng.
Hạ Diệp Chi lại nói: “Chuyện hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.”
Trần Tuấn Tú nghĩ đến chuyện vừa rồi, chau mày nói: “Chuyện nhỏ ấy mà, nhưng là con gái ở ngoài thì phải cẩn thận chút.”
“Vâng, tôi sẽ cẩn thận.” Hạ Diệp Chi nói xong lại hướng về phía anh cười, rồi quay người đi.
Trần Tuấn Tú nhìn theo bóng dáng cô, trong lúc hơi thẫn thờ hỏi cô: “Cô tên là gì?”
Hạ Diệp Chi kinh ngạc quay đầu: “Hạ Diệp Chi.”
“Hạ Diệp Chi. . .” Trần Tuấn Tú khẽ nhẩm lại tên cô một lần, liền hơi nhíu mày.
Anh nhớ không nhầm thì vợ mới cưới của Đình Kiên hình như tên cũng như này. . .
……
Club cao cấp Kim Hải.
Mạc Đình Kiên vừa vào, liền nhìn thấy Thời Dũng.
Lúc trước Thời Dũng bị anh sai đi ra nước ngoài một chuyến, vừa mới về.
Thời Dũng đi đến trước mặt anh, kính cẩn gọi: “Cậu chủ.”
Mạc Đình Kiên nhấc tay lên nhìn giờ: “Anh ấy đến chưa?”
Thời Dùng: “Vừa mới đến.”
Mạc Đình Kiên đi thẳng đến phòng riêng.
Trần Tuấn Tú nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, lúc thấy Mạc Đình Kiên, anh nở một nụ cười hiền hòa, làm nổi bật lên khí chất cả người dịu dàng ôn hòa hơn.
Anh gọi một tiếng: “Đình Kiên.”
Mạc Đình Kiên đi đến ngồi xuống phía