Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

CHỒNG TÔI KHÔNG ĐẾN LƯỢT CÔ NÓI NÀY NÓI NỌ


trước sau

Hạ Diệp Chi ra biệt thự, còn chưa đi được bao xa, liền nghe thấy tiếng còi xe ở phía sau.

Hạ Diệp Chi quay đầu, chiếc xe vừa lúc dừng lại bên cạnh người cô.

Cửa sổ xe kéo xuống, lộ ra khuôn mặt “Mạc Gia Thành” đẹp trai không ai bì được nhưng trong mắt Hạ Diệp Chi lại cực kỳ đáng ghét.

Anh hơi híp mắt, giọng điệu trầm thấp: “Lên xe, tôi đưa cô đi làm.”

“Không cần.” Hạ Diệp Chi thẳng thừng từ chối, cô mới không muốn lại bị vây xem.

Cô đã có thể tưởng tượng ra, “Mạc Gia Thành” đưa cô đến công ty chắc chắn sẽ bị người ta vây xem, sau đó lại sẽ có rất nhiều lời ra tiếng vào.

“Mạc Gia Thành” đột nhiên nhếch miệng cười, trong con ngươi đen như mực lộ ra hơi thở dọa người, giọng nói trầm thấp: “Cô đang sợ cái gì?”

Sợ cái gì?

Hạ Diệp Chi sửng sốt, giờ mới nhận ra, cô luôn làm như vô ý đối xử lạnh lùng với “Mạc Gia Thành”, thực ra là đang sợ hãi.

Tuy cô luôn tỏ ra ghét anh, nhưng cô không thể không thừa nhận, anh ta là một người đàn ông rất xuất sắc.

Sự kiêu ngạo tự cao của anh giống như sinh ra từ trong cốt cách vậy, khiến người ta cảm thấy người đàn ông như anh vốn nên tự tin không ai bằng như thế, giống như trời sinh phát sáng, chắc chắn hấp dẫn tầm nhìn của người khác.

Anh có khi hơi xấu xa, nhưng cũng có lúc thật sự đối tốt với cô.

Người đàn ông như vậy, thật sự rất dễ khiến phụ nữ rung động.

Trên người cô gắn mác “Cô chủ nhà họ Mạc”, mà cái mác này có thể theo cô suốt cả đời, vì vậy cô càng phải có ý thức, càng phải tự biết thân biết phận.

Cô đang sợ hãi bản thân sẽ rung động.

Thấy Hạ Diệp Chi chậm chạp không lên tiếng, Mạc Đình Kiên tiếp tục rồ ga thúc giục cô: “Hay là nói, cô có ý nghĩ gì . . . không an phận với tôi.”

“Tôi không có!” Dường như ngay lập tức, Hạ Diệp Chi lên tiếng phản bác anh ta.

Chờ đến khi cô phản ứng ra, cô đã kéo cửa xe lên ngồi vào vị trí ghế phụ.

“Mạc Gia Thành” chăm chú nhìn phía trước, vẻ mặt bình tĩnh đến không thừa chút cảm xúc, nhưng đáy mắt anh giấu chút đắc ý, làm lộ ý nghĩ của anh.

Hạ Diệp Chi trong lòng có chút chột dạ kỳ lạ không nhìn anh, quay đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ, bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện: “Xe này của anh bao nhiêu tiền?”

“Mạc Gia Thành” trước nói một câu: “Không đắt.”

Hạ Diệp Chi hơi ngạc nhiên, xe này rất hiếm thấy, lúc trước cô còn đi học, có rất nhiều con nhà giàu đến cổng trường đón bạn gái, trong đó có không ít xe sang, cũng có bentley, nhưng chưa từng thấy kiểu xe này.

Cô cảm thấy xe này hẳn là khá đắt.

Mạc Đình Kiên nhìn cô một cái: “Nhưng mấy năm trước đã dừng sản xuất rồi.”

“Tôi chỉ là. . .” thuận miệng hỏi mà thôi.

Mạc Đình Kiên lập tức ngắt lời cô: “Nếu cô muốn, nói mấy lời hay, tôi sẽ suy xét việc tặng cô.”

Cảm thấy sắc mặt Hạ Diệp Chi hơi đổi, Mạc Đình Kiên mới nhận ra bản thân nói cái gì.

Dựa theo thân phận Mạc Đình Kiên anh mà nói, tặng Hạ Diệp Chi chiếc xe thì chả là chuyện gì to tát, nhưng nếu là “Mạc Gia Thành” nói lời này, có hơi không thích hợp.

Sau đó, thẳng đến Hạ thị, hai người cũng không lại nói chuyện.

Lúc xuống xe, Hạ Diệp Chi nói với anh một tiếng: “Cảm ơn.”

Ngữ khí của cô cực kỳ lễ phép, nhưng lại có cảm giác rất xa cách.

Cô đóng cửa xe, vừa quay người, thì đúng thẳng mặt với Hạ Hương Thảo.

Vẻ mặt Hạ Hương Thảo trào phúng nhìn cô, ánh mắt hướng về chiếc xe phía sau cô nhìn một cái: “Xem ra cô và em họ của Mạc Đình Kiên ở chung với nhau cũng không tệ, đưa đón cô đi làm, trái lại khá hài hòa.”

“Đều là người một nhà, đương nhiên phải ở chung hài hòa, chẳng lẽ phải giống như chị . . .” Hạ Diệp Chi đi lên trước hai bước, dựa gần vào Hạ Hương Thảo, dùng giọng chỉ hai người nghe được nói: “Cái nơi như club Đỏ, chẳng

phải ai cũng thích đến chơi, lần sau chị đừng có tự ý lừa tôi đến chơi.”

Sắc mặt Hạ Hương Thảo hơi cứng lại, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ tự nhiên: “Tôi không biết cô đang nói gì.”

Hạ Diệp Thảo cười xán lạn, trong ngữ khí vô thức mang theo sự uy hiếp: “Bố là không thích chị đi club Đỏ chơi đâu, bản thân chị để ý chút.”

Hạ Lập Nguyên không yêu thương Hạ Diệp Chi, nhưng ông ta thích lợi dụng cô, dựa vào thân phận cô chủ nhà họ Mạc của cô, vẫn có giá trị lợi dụng lớn, nếu Hạ Lập Nguyên biết Hạ Hương Thảo đối với Hạ Diệp Chi làm những việc này, chắc chắn sẽ mắng Hạ Hương Thảo.

Hạ Diệp Chi biết rõ điều này, Hạ Hương Thảo tự nhiên là cũng biết.

Nhưng Hạ Hương Thảo rõ ràng là cũng không hề sợ sự uy hiếp của Hạ Diệp Chi, cô ta đắc ý nói: “Nói không có bằng chứng, ai tin cô?”

“Hạ Diệp Chi, mấy giờ tan tầm, tôi đến đón cô.”

Giọng “Mạc Gia Thành” thình lình truyền đến, Hạ Diệp Chi quay đầu vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn anh, trong ánh mắt viết rõ: Thế nào mà anh còn chưa đi?

Mạc Đình Kiên giả vờ xem không hiểu ánh mắt cô, đứng tại chỗ bất động, tựa như chờ không đến câu trả lời làm anh hài lòng, thì anh sẽ không quay người đi.

Hạ Diệp Chi hết cách với anh, chỉ có thể gật đầu: “Được.”

Mạc Đình Kiên nhận được câu trả lời vừa lòng, lạnh lẽo nhìn quét qua Hạ Hương Thảo, quay vào trong, lái xe rời đi.

Hạ Hương Thảo bị ánh mắt này của anh nhìn đến cả người rùng mình, nếu là cô gả đến nhà họ Mạc, “Mạc Gia Thành” cũng sẽ đưa cô ta đi làm chứ.

Cô ta lại nhớ đến ngày ấy lúc ở Kim Hải, Hạ Diệp Chi rút ra thẻ đen kia, trong mắt sắp phun ra lửa.

Cô ta bắt đầu có chút hối hận, vốn dĩ người gả đến nhà họ Mạc nên là cô ta!

Hạ Diệp Chi quay đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt tham lam của Hạ Hương Thảo nhìn theo hướng “Mạc Gia Thành” rời đi.

Hạ Diệp Chi nhếch miệng, châm biếm lên tiếng: “Chị gái giờ có hối hận đã nhường vị hôn phu cho em không? Nhưng chị có hối hận cũng vô dụng, coi như Mạc Đình Kiên đồng ý ly hôn tôi, anh ta có lấy ai cũng không thể nào sẽ là chị.”

Tuy rằng phong ba video khiếm nhã của Hạ Hương Thảo đã trôi qua, nhưng danh tiếng của cô ta nói chung đã bị hủy, nhà họ Mạc sẽ làm một người phụ nữ danh tiếng quét đất như cô ta vào cửa mới là lạ.

Ý nghĩ bị Hạ Diệp Chi xuyên thủng, sắc mặt Hạ Hương Thảo thay đổi càng khó coi.

Nhưng sắc mặt cô ta rất nhanh lại khôi phục như thường, cô ta vén tóc một chút đắc ý nói: “Tôi mới không thèm gả cho người tàn tật như Mạc Đình Kiên.”

Người cô ta muốn, là “Mạc Gia Thành”.

Người đàn ông cực phẩm như “Mạc Gia Thành”, nếu có thể làm một lần với anh ta, thì mùi vị ấy chắc chắn là lưu luyến không ngừng.

Đồ nhà quê Hạ Diệp Chi, coi như trở nên xinh đẹp thì làm sao? Nói đến kỹ thuật trên giường, chắc chắn không so với cô được!

Hạ Diệp Chi chưa trải việc người lớn, hiển nhiên là không đoán ra Hạ Hương Thảo đang nghĩ chuyện bỉ ổi gì, chỉ cảm thấy bộ dáng lả lơi đưa tình của cô ta giống như bệnh thần kinh.

Nhưng Hạ Hương Thảo nói Mạc Đình Kiên là người tàn tật, thì cô không vui rồi.

“Mạc Đình Kiên là người tàn tật thì lại làm sao? Chồng tôi, không đến lượt cô nói này nói nọ!” Hạ Diệp Chi nói xong, vẫn còn chưa hết giận, hung ác dẫm một cái lên chân Hạ Hương Thảo, hiên ngang đi vào Hạ thị.

Hạ Hương Thảo hét lên một tiếng đuổi theo: “Hạ Diệp Chi, cô là người đàn bà ti tiện!”

Lúc này, Mạc Đình Kiên người vốn nên đã sớm đi rồi, mặt không cảm xúc từ mặt sau cây cột đi ra.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện