Tạ Ngọc Nam đang dựa vào một gốc thân cây lớn, anh ấy đang vô thức nhấn chiếc bật lửa trong tay. Chiếc bật lửa vừa lên lửa rồi lại tắt. Hạ Diệp Chi có dự cảm là anh ấy đang tìm mình.
Hạ Diệp Chi quay ra nhìn Mạc Đình Kiên. Anh vẫn đang tập trung lái xe, có vẻ như không nhìn thấy Tạ Ngọc Nam đang đứng đó. Từ bên cạnh, Diệp Chi có thể nhìn rõ khuôn mặt đăm chiêu với nét khôi ngô, tuấn tú của Mạc Đình Kiên. Hạ Diệp Chi lai quay nhìn ra ngoài cửa, Tạ Ngọc Nam cũng đã nhìn thấy cô.
Lúc này, Mạc Đình Kiên lạnh lùng lên tiếng: “Có cần anh dừng xe để em qua bên đó nhìn không?”
“Gì cơ?”
Hạ Diệp Chi đơ một lúc rồi mới hiểu Mạc Đình Kiên đang nói gì. Anh ấy đang chế giễu cô nhìn chằm chằm Tạ Ngọc Nam.
Hạ Diệp Chi nói: “Vậy anh mau dừng xe đi!”
“Em nghĩ gì vậy.” Mạc Đình Kiên đáp, anh không những không dừng xe mà còn tăng tốc độ, đi thẳng vào trạm dừng xe.
Hạ Diệp Chi cũng bị giật mình, cô đổ người về phía trước. Cô quay ra cau có nhìn Mạc Đình Kiên.
Cuối cùng thì chiếc xe cũng dừng ở bãi đỗ xe. Khi xe vừa dừng lại, Hạ Diệp Chi đã ngay lập tức mở cửa xe, nhưng cô nhấn hai lần mà không được.
Hạ Diệp Chi không khách khí quay về phía Mạc Đình Kiên: “Anh làm cái quái gì vậy! Tôi muốn xuống xe!”
Do Mạc Đình Kiên đã khóa các chốt cửa nên cô mới không mở cửa xe được.
Mạc Đình Kiên thản nhiên đáp: “Ngồi với anh một lát đã.”
Hạ Diệp Chi: “Có gì phải ngồi cùng chứ! Tôi muốn xuống xe ngay bây giờ!”
Ban nãy khi Tạ Ngọc Nam nhìn về hướng cô, cô đã biết là anh ấy tìm mình chắc chắn là có việc gì đó. Nếu như xe của Diệp Chi đã đi vào bãi đỗ xe dưới hầm mà cô thì mãi không thấy xuất hiện thì Tạ Ngọc Nam chắc chắn sẽ qua đây. Nhưng còn Mạc Đình Kiên, bây giờ anh ấy vẫn chưa xuất đầu lộ diện trước công chúng, để Tạ Ngọc Nam nhìn thấy sẽ không hay. Ban nãy khi đi qua cổng, Mạc Đình Kiên đội
mũ lưỡi trai nên Ngọc Nam mới không phát hiện. Nhưng giờ thì khác, nếu để Ngọc Nam biết thì chuyện này sẽ không còn là bí mật nữa.
“Nếu em muốn, chúng ta có thể làm gì đó.” Mạc Đình Kiên cố tình nhấn mạnh chữ “làm” để giỡn Hạ Diệp Chi.
Đúng lúc này giọng của Tạ Ngọc Nam vang lên: “Hạ Diệp Chi, em đang ở đâu?”
Hạ Diệp Chi nghe thấy liền hoảng hốt nói: “Tạ Ngọc Nam đến rồi, anh mau cho tôi xuống xe.”
“Lo lắng gì chứ? Em sợ rằng anh ta sẽ nhìn thấy chúng ta ở bên cạnh nhau sao?” Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm cô. Dường như nếu Hạ Diệp Chi trả lời là đúng thì anh sẽ nuốt chửng cô vậy.
“Mạc Đình Kiên, anh từng này tuổi rồi mà còn trẻ con như vậy sao? Tạ Ngọc Nam tới đây sẽ phát hiện ra anh!” Hạ Diệp Chi không muốn cãi nhau với Mạc Đình Kiên, cô mềm giọng khuyên nhủ anh.
Mạc Đình Kiên tỏ ra như không: “Phát hiện ra anh thì làm sao?”
“Vậy thì ngày mai anh hãy tự đến Mạc Thị làm việc đi!”
Nếu không phải vì không gian chật hẹp thì Hạ Diệp Chi đã đá anh một cái.
Đột nhiên, Mạc Đình Kiên trở nên nghiêm túc: “Diệp Chi, em xích qua đây một chút.”
Hạ Diệp Chi thấy Mạc Đình Kiên bỗng trở nên nghiêm trọng liền hỏi: “Sao vậy?”
Mạc Đình Kiên không nói gì, anh ám chỉ rằng Diệp Chi phải xích gần lại nữa thì mới nói. Tuy có chút nghi ngờ nhưng Hạ Diệp Chi vẫn ngiêng qua chỗ anh ấy.
Kết quả là ngay khi cô vừa xích qua thì Mạc Đình Kiên đã hôn cô. Hạ Diệp Chi vẫn chưa kịp hiểu điều gì đã xảy ra, mặt của Mạc Đình Kiên đã ghé sát lại, anh nói thầm: “Đừng nhìn anh với ánh mắt ấy, chúng ta về nhà rồi hôn tiếp.”
Hạ Diệp Chi dường như hiểu ra điều gì đó, cô lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy Tạ Ngọc Nam đã đứng ở ngoài xe.