Hạ Diệp Chi vừa đưa Mạc Hạ vào phòng làm việc liền nhận được điện thoại của Cố Tri Dân.
“Diệp Chi, tin trên mạng, anh đã tạm thời ém xuống rồi.”
Hạ Diệp Chi sửng sốt: “Anh…”
Cố Tri Dân không đợi cô mở miệng đã nói thêm: “Đình Kiên đã liên lạc với anh, bảo tôi ém chuyện đó xuống.”
Hạ Diệp Chi liếc nhìn Mạc Hạ rồi đi tới bên cạnh cửa sổ, hạ thấp giọng hỏi Cố Tri Dân: “Mạc Đình Kiên liên hệ với anh sao?”
“Ừ, tối hôm qua anh ấy đã liên lạc với anh.” Cố Tri Dân dừng một chút, rồi nói tiếp: “Anh ấy còn nhắn em hãy yên tâm.”
“Em rất yên tâm.” Giọng của Hạ Diệp Chi nghe có vẻ như đang kềm nén cơn bực tức.
Mạc Đình Kiên nói xuất hiện thì xuất hiện, nói biến mất là biến mất, không một chút tin tức, cũng không liên lạc với cô mà còn bảo cô yên tâm sao?
Cô làm sao mà yên tâm được đây?
Yên tâm trong mơ sao?
Cố Tri Dân cũng biết Hạ Diệp Chi tức giận Mạc Đình Kiên.
Nên anh ta thay Mạc Đình Kiên nói: “Em cũng đâu phải không biết Mạc Đình Kiên là người như thế nào, việc gì phải giận anh ấy.”
Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên đều là đàn ông, hai người lại có giao tình khắng khít nên anh ta đương nhiên phải nói đỡ cho Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi chuyển chủ đề: “Trước tiên, cảm ơn anh vì chuyện tin tức, có điều kẻ giở trò phía sau sẽ không cam tâm dừng tay đâu, nhất định gã ta sẽ còn có chiêu phòng hờ.”
“Anh biết rồi.” Cố Tri Dân nói xong lại buồn bực nói tiếp: “Kỳ thực anh vẫn không hiểu, Lưu Chiến Hằng có lợi hại hơn nữa thì chỉ cần Đình Kiên muốn đối phó với anh ta, kiểu gì mà chả có cách, hà cớ gì cứ phải phải liên tục nhượng bộ như vậy chứ?”
Hạ Diệp Chi chỉ đáp lại ba chữ đơn giản: “Bởi vì em.”
Cố Tri Dân lại hỏi: “Chuyện này thì có liên quan gì chứ? Lưu Chiến Hằng có nổi cơn tam bành thì Đình Kiên vẫn sẽ bảo vệ được em mà.”
“Lưu Chiến Hằng luôn muốn đối phó với Mạc Đình Kiên, nếu như anh ta không có được cảm giác lấn lướt Mạc Đình Kiên thì sẽ chuyển mũi nhọn sang em. Chỉ cần Mạc Đình Kiên liên tục nhường Lưu Chiến Hằng thì anh ta sẽ cảm nhận được sự sung sướng vì đã đạt được mục đích và sẽ không
ra tay với em nữa.”
Nói đến đây, Hạ Diệp Chi không khỏi khẽ thở dài: “Mạc Đình Kiên, anh ấy… Không muốn đẩy em và Hạ Hạ vào vòng nguy hiểm, cho dù chỉ có một chút mạo hiểm đi nữa thì anh ấy cũng muốn tự mình gánh lấy.”
Cố Tri Dân ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới dùng giọng cà lơ phất phơ tiếp lời: “Nói như vậy, có nghĩa là Đình Kiên vẫn còn biết sợ là gì. Đợi anh ấy quay về, anh nhất định sẽ chọc quê anh ấy một trận…”
“Mẹ ơi, con muốn uống nước.”
Mạc Hạ cất tiếng cắt ngang câu nói của Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân nhìn đồng hồ, đoán Hạ Diệp Chi đã đến công ty, liền hỏi: “Em đưa Hạ Hạ đến công ty sao?”
“Vâng, dì giúp việc trong nhà nghỉ rồi nên em đành phải đưa con bé theo.”
Cố Tri Dân vội vã nói: “Cho anh nói chuyện vài câu với con bé đi, đã lâu hai chú cháu không được gặp nhau…”
Hạ Diệp Chi hỏi Mạc Hạ: “Con có muốn nói chuyện với chú Cố không?”
Mạc Hạ gật đầu rồi đưa tay về phía cô, tỏ ý muốn nghe điện thoại.
Hạ Diệp Chi đưa di động cho Mạc Hạ rồi quay đi rót nước cho cô bé.
Lúc trở lại, Mạc Hạ vẫn còn đang ríu ra ríu rít với Cố Tri Dân.
Cô gọi Mạc Hạ uống nước rồi bảo Mạc Hạ ngồi lên ghế, sau đó vòng ra sau bàn làm việc xử lý tài liệu.
Cô xem xét tài liệu một lúc thì lại nhớ đến vấn đề vừa rồi của Cố Tri Dân.
Xem ra Cố Tri Dân cho rằng những chuyện Mạc Đình Kiên làm là quá thừa thãi.
Tuy nhiên, Hạ Diệp Chi lại hiểu rất rõ những gì Mạc Đình Kiên đang thực sự nghĩ trong đầu.
Vết xe đổ của Trần Tuấn Tú vẫn còn đó nên Lưu Chiến Hằng mới liên tục thoái nhượng, tránh cho Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ bị liên lụy.
Nếu như không phải Mạc Đình Kiên còn băn khoăn lo lắng thì cũng sẽ không nhường nhịn như vậy.