Hạ Thời Yến chọn một nhà hàng ở gần đó để ăn tối cùng Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi và Thời Dũng ngồi một bên, Hạ Thời Yến và Tiêu Thanh Hà ngồi một bên.
Trong lòng Tiêu Thanh Hà biết đây không phải lúc mà bà ta nhiều lời, nên cũng chỉ yên lặng ngồi một bên không nói gì.
Bà ta nói chuyện có khi làm Hạ Thời Yến không vui.
“Diệp Chi, em muốn ăn gì, xem thực đơn này.” Hạ Thời Yến cười cười đưa thực đơn đến trước mặt Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cầm thực đơn lên lật hai trang, sau đó đưa thực đơn cho Thời Dũng.
Vẻ mặt Hạ Thời Yến lập tức trở nên hết sức khó coi.
Thời Dũng thấy sắc mặt Hạ Diệp Chi thản nhiên thì nhận lấy rồi bắt đầu gọi món.
Thân phận của anh ta bây giờ là trợ lý của Hạ Diệp Chi, bình thường cũng giúp Hạ Diệp Chi chọn món trong các buổi đi ăn bàn công việc cho nên đương nhiên cũng biết chút về khẩu vị của Hạ Diệp Chi.
Thời Dũng bèn dựa theo khẩu vị của Hạ Diệp Chi gọi vài món.
Hạ Diệp Chi hành động như vậy tỏ vẻ cực kỳ xa cách.
Hạ Thời Yến mời cô ăn cơm, cô không gọi món mà lại để cho trợ lý gọi giúp, như thế là coi trọng Hạ Thời Yến, cũng không nể mặt anh ta.
Đừng nói là Hạ Thời Yến, ngay cả Tiêu Thanh Hà cũng thấy rõ ý tứ của cô.
Tiêu Thanh Hà liếc trộm Hạ Thời Yến, thấy sắc mặt anh ta đen sì thì cũng không lên tiếng, đành tiếp tục giữ yên lặng.
“Anh Hạ, tôi gọi xong rồi.” Thời Dũng hơi nghiêng người sang, đưa thực đơn cho Hạ Thời Yến.
Mặc dù trong lòng Hạ Thời Yến đang có chút bất mãn với hành vi của Hạ Diệp Chi nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Hôm nay là anh đi cầu người ta, không có quyền nổi giận.
Mặc dù Thời Dũng chỉ là trợ lý đặc biệt, nhưng không giống với các trợ lý đặc biệt khác.
Anh ta từng theo Mạc Đình Kiên nhiều năm, danh tiếng cũng không kém gì những tinh anh trong giới kinh doanh.
Có thân phận trợ lý đặc biệt của Mạc Đình Kiên này, người trong giới đều xem trọng Thời Dũng.
Trong lòng Hạ Thời Yến không vui, cũng không thể trút lên Hạ Diệp Chi, cũng không thể nổi giận sang Thời Dũng, chỉ có thể cứng rắn nín nhịn.
Vì vậy, anh ta và Tiêu Thanh Hà càng
bất mãn hơn.
Nếu không phải là vì Tiêu Thanh Hà, anh cũng không đến đây để nhận lấy những bực bội này.
Hạ Thời Yến cười nhận thực đơn: “Được.”
Sau khi gọi vài món thì anh đưa luôn thực đơn cho người phục vụ, không cho Tiêu Thanh Hà chút mặt mũi nào.
Hạ Diệp Chi nhìn thấy tất cả những chuyện này, cô biết rõ, Hạ Thời Yến đang cố ý làm vậy cho cô nhìn.
Cô im lặng uống nước không lên tiếng, cũng không định chủ động lên tiếng.
Ngược lại cô muốn nhìn xem, Hạ Thời Yến dẫn theo Tiêu Thanh Hà đến rốt cuộc muốn cầu xin cô thế nào.
Thái độ không lạnh không nóng của Hạ Diệp Chi khiến Hạ Thời Yến cũng không nắm chắc được.
Anh quay đầu nhìn Tiêu Thanh Hà, dùng ánh mắt ra hiệu cho bà ta lên tiếng.
Biểu hiện của Hạ Diệp Chi quá lãnh đạm, nếu anh mở lời trước mà Hạ Diệp Chi không nể mặt thì cũng rất khó coi.
Không bằng cứ để Tiêu Thanh Hà lên tiếng trước thử xem.
Tiêu Thanh Hà hiểu ý, bà ta nuốt nước miếng một cái, nhìn về phía Hạ Diệp Chi, nhẹ nhàng gọi: “Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn Tiêu Thanh Hà, sắc mặt thản nhiên, ra hiệu Tiêu Thanh Hà có lời gì thì cứ nói.
Nét mặt của cô lạnh nhạt quá mức, thản nhiên giống như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
“Mẹ có vài lời muốn nói với con, nhưng phụ tá của con…” Đi ra ngoài một chút.
Tiêu Thanh Hà lộ vẻ khó xử nhìn Thời Dũng.
Thời Dũng như thể không hề thấy vẻ mặt của Tiêu Thanh Hà, ngồi ở đó bất động như núi, không hề có ý định rời đi.
“Bà muốn nói nói ra suy nghĩ của mình thì liên quan gì đến trợ lý của tôi?” Hạ Diệp Chi hờ hững nhìn Tiêu Thanh Hà, trong ánh mắt không có chút nhiệt độ nào.