Hạ Diệp Chi trêu anh ta: “Còn nói không muốn gặp Tiểu Lệ, thế mà lại nắm rõ lịch trình của cô ấy như vậy.”
Cố Tri Dân thanh minh cho bản thân: “Thân là chủ của tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, anh quan tâm hơn đến các nghệ sĩ được bồi dưỡng đặc biệt của công ty thì có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì cả.” Hạ Diệp Chi ra sức phối hợp.
*
Cố Tri Dân nghẹn lại, cậu nói: “Vậy tối gặp.”
Sau đó nhanh chóng cúp máy.
*
Cố Tri Dân nói muốn tụ tập một chút làm Hạ Diệp Chi cũng để tâm.
Buổi chiều cô dặn người giúp việc đi mua thức ăn và đồ dùng cần thiết cho buổi tụ tập.
Đến chạng vạng tối, cô bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
Đồ ăn vặt, rau xào, canh, rượu,….
Cô chuẩn bị rất đầy đủ và vô cùng phong phú.
Bởi vì không có nhiều người, nên cũng không cần phải mất quá nhiều thời gian.
Cố Tri Dân, Thẩm Lệ người trước người sau lục tục đến.
Thẩm Lệ nhìn cả một bàn thức ăn, kinh ngạc: “Diệp Chi cậu quá đỉnh, hay là cậu đừng quay lại với Mạc Đình Kiên nữa, hai đứa mình sống chung với nhau là đủ rồi, hiện tại tớ đã tích góp được một ít tiền, tớ sẽ mua một căn nhà nuôi cậu nhé!”
Hạ Diệp Chi cũng biết Thẩm Lệ đang bắt đầu tiết kiệm tiền.
Thẩm Lệ trước đây vung tay tiêu tiền như nước, bây giờ cũng đã bắt đầu biết để dành tiền rồi, Hạ Diệp Chi cũng thấy bất ngờ.
“Chẳng lẽ cậu định để dành tiền dưỡng già đó à?” Hạ Diệp Chi trêu ghẹo cô.
Hồi đó Thẩm Lệ đã từng nói, có khi cả đời này cô sẽ không lập gia đình, vậy nên cần phải sớm để dành tiền dưỡng già.
Đợi có tuổi rồi không cần làm gì nữa, chỉ cần ở nhà nằm ăn chờ chết.
“Dưỡng già cái gì, nói không chừng còn có khả năng chết sớm.” Thẩm Lệ vẻ mặt chẳng quan tâm.
Hạ Diệp Chi vô tình quay đầu lại, liền nhìn thấy Cố Tri Dân không biết từ bao giờ đã đứng ở trong phòng khách.
Hạ Diệp Chi liếc Thẩm Lệ một cái, rồi nhìn Cố Tri Dân, nói: “Đến rồi đấy à.”
Cố Tri Dân ôm một hộp đồ chơi, sải bước vào trong.
Anh không nhìn Thẩm Lệ mà đi thẳng đến trước mặt Hạ Diệp Chi hỏi: “Hạ Hạ đâu?”
“Ở trên lầu.” Hạ Diệp Chi
đưa tay chỉ lên lầu.
Cố Tri Dân để hộp đồ chơi trên tay xuống bên cạnh: “Anh đi tìm nó.”
“Giúp em gọi nó xuống luôn.” Hạ Diệp Chi gọi với theo sau lưng anh ta.
Cố Tri Dân chỉ gật đầu.
Đến khi Cố Tri Dân đi lên cầu thang rồi, Hạ Diệp Chi mới nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lệ, cười hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Thẩm Lệ hít một hơi thật sâu, mặt đầy tâm trạng.
Hạ Diệp Chi vỗ vai cô, không nói thêm gì nữa.
*
Người đến cuối cùng là Thời Dũng.
Hạ Diệp Chi gọi điện thoại cho Thời Dũng, bảo anh ta lúc nào làm xong thì ghé qua ăn cơm.
Thời Dũng đến cũng mang theo đồ chơi cho Mạc Hạ.
Lúc Thẩm Lệ đến cũng mang theo đồ chơi.
Ngay cả Tề Thành cũng mua đồ chơi cho Mạc Hạ.
Nhưng mà vì kinh nghiệm cuộc sống của Tề Thành không được phong phú cho lắm, nên mua đồ cho bé gái cũng chỉ biết đến mua búp bê vải.
Anh ta mua cả một bộ cho Mạc Hạ.
Mạc Hạ nhận được bốn món quà, vô cùng vui vẻ, lúc ăn cơm còn ăn thêm một bát.
Ở nhà còn có vợ và con trai nên ăn xong Thời Dũng về luôn.
Mạc Hạ đi cùng Hạ Diệp Chi ra tiễn Thời Dũng xong liền chạy đi chơi đồ chơi mới.
Hạ Diệp Chi thấy con bé chạy ra xa rồi mới quay lại bàn ăn, đùa với mọi người: “Mọi người sau này đừng mua nhiều đồ cho con bé nữa, nếu sau này các cậu có con thì tớ lỗ to rồi, lại phải lần lượt trả lễ.”
Cố Tri Dân tặc lưỡi hai tiếng: “Mua mấy món đồ chơi thôi mà khiến em nghèo đi được sao? Đình Kiên có tiền, hay em bảo cậu ta mở luôn một cửa hàng đồ chơi cũng được đó.”
Tề Thành vẫn kiệm lời bỗng nhiên nói vẻ nghiêm túc: “Sau này tôi cũng muốn có con gái.”