Xuất phát từ bản năng tự cứu mình, Hạ Diệp Chi giãy giụa kịch liệt, người cùng ghế cũng ngã trên mặt đất.
“Mẹ nó!”
Tên bắt cóc mắng một tiếng, đá một cú lên bụng Hạ Diệp Chi, giơ tay kéo tóc cô, chuẩn bị kéo cô dậy.
Cú đá này hắn dùng nhiều sức, Hạ Diệp Chi đau đến toát hết cả mồ hôi.
Bây giờ trong đầu cô không nghĩ nhiều nữa, chỉ biết trốn khỏi bàn tay của tên bắt cóc tàn ác.
Bọn bắt cóc nắm tóc cô, vẫn chưa kịp kéo dậy, cửa phòng đã bị người ta từ ngoài đá bật ra.
“Ầm” một tiếng to, cực kỳ đột ngột.
Đầu của Hạ Diệp Chi bị người ta kéo đến đau, cô cắn chặt môi, nhìn về phía cửa phòng.
Vào lúc cô nhìn thấy bóng dáng một người quen thuộc đang đứng ở cửa phòng, nỗi khiếp đảm và sợ hãi của cô như bị nước thủy triều đánh chìm nghỉm, nước ắt như những hạt ngọc tuột khỏi dây, từng hạt rơi xuống.
Cô dù khóc nhưng không nức nở gì, mà lại mỉm cười với người trước cửa: “Mạc Gia Thành, anh đến rồi.”
Khoảnh khắc nhìn thấy “Mạc Gia Thành”, Hạ Diệp Chi mới hiểu được mình trước đây vẫn luôn bình tĩnh phản kháng, là vì trong tiềm thức vẫn cảm thấy sẽ có một người sẽ đến cứu cô.
Người đến cứu cô, chắc chắn là người mạnh nhất trong tất cả những kẻ cô biết.
Mà trong số đó, mạnh nhất, chính là “Mạc Gia Thành”.
Mạc Đình Kiên khi nhìn thấy tình cảnh bên trong, hai tay đã nắm chặt thành quyền, trên người bao phủ một làn khí âm hiểm tàn bạo, giống như kẻ vừa bò từ dưới địa ngục lên vậy, nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy lạnh người khiếp sợ.
Hai tên bắc cóc kia bị dọa sợ đến giọng cũng run rẩy: “Người…ngươi là ai?”
Người họ Hạ kia khi bảo bọn họ bắt cóc Hạ Diệp Chi, chắc không nói là sẽ có nhân vật chủ chốt như này đến cứu cô.
“Kiếp sau hẵng đến hỏi tao câu này.” Mạc Đình Kiên từng bước từng bước tiến đến chỗ bọn chúng, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo như băng: “Bởi vì kiếp này, chúng mày không còn cơ hội để biết nữa đâu.”
Dứt lời, người đàn ông vốn dĩ đang chầm chầm bước đến chỗ bọn chúng, bỗng nhiên vọt hai bước đến trước bọn chúng, chúng vẫn còn chưa kịp nhìn rõ động tác của anh, đã bị đánh ngã vật xuống đất, đau đến co quắp người lại kêu thảm thiết.
Mạc Đình Kiên quỳ xuống, cẩn thận đỡ Hạ Diệp Chi cùng ghế dậy, cực kỳ mau chóng mà cởi bỏ dây thừng ra cho cô.
Trên gương mặt anh không có một tí biểu cảm nào thừa thĩa, nhưng rõ ràng có một cảm giác oán giận nói không nên lời, nhìn đáng sợ hơn bất kì lúc nào khác.
Nhưng Hạ Diệp Chi lúc này lại rất lo lắng, bởi vì cô phát hiện đằng sau “Mạc Gia Thành” không có ai tiến vào.
Cũng có nghĩa là, “Mạc Gia Thành” đến một mình.
“Mạc Gia Thành” hỏi cô: “Không sao chứ?”
“Không sao, sao anh lại đến có một mình?” Mặc dù không biết vì sao anh lại tìm được đến đâu, nhưng dù sao anh đến một mình cũng quá nguy hiểm.
“Một mình tôi là đủ rồi.”
Lúc Mạc Đình Kiên nói câu này, mắt hơi buông xuống, nhìn không rõ cảm xúc trong đáy mắt.
Lời nói của anh mang mệnh lệnh: “Cô ra ngoài đợi tôi.”
Hạ Diệp Chi thấy anh tự tin như vậy, cũng yên tâm theo, chỉ là cô vừa nhấc chân, mới phát hiện cả người mềm nhũn, hoàn toàn không đi được.
Cho dù gương mặt biểu hiện bình tĩnh thế nào đi nữa, nhưng cơ thể của cô vẫn thành thực hơn.
Cô rất sợ.
Mạc Đình Kiên đưa tay kéo cà vạt của mình xuống, buộc lên đầu cô che hai mắt cô, ấn cô ngồi lại lên ghế, rồi lại đẩy ghế vào góc tường.
Sau đó, anh ghé vào bên tai cô thấp giọng: “Sẽ ổn nhanh thôi.”
Sau đó, Hạ Diệp Chi nghe thấy một loạt tiếng đánh nhau và tiếng hét thảm, cùng với…mùi máu tanh.
Mùi máu tanh ngày càng nồng, theo đó tiếng kêu hét cũng dần biến mất.
Cuối cùng, căn phòng cũng yên tĩnh lại.
Hạ Diệp Chi cảm thấy tay mình được một bàn tay dày rộng bao lại, theo đó là tiếng “Mạc Gia Thành” vang lên: “Được rồi,