Hạ Thời Yến khẽ lùi về phía sau nửa bước, giữ khoảng cách 2 mét nhìn Hạ Diệp Chi.
“Diệp Chi, chuyện thu mua Hạ thị, em có thể suy nghĩ thêm chút không?”
Anh van nài: “Sau này anh sẽ coi chừng Tiêu Thanh Hà, không để bà ấy làm loạn nữa, có được không?”
Hạ Diệp Chi lạnh nhạt: “Em sẽ suy nghĩ thêm.”
Hạ Thời Yến vui mừng gật đầu: “Được, em cứ từ từ suy nghĩ!”
Anh biết rằng Hạ Diệp Chi rất mềm lòng.
Chỉ cần Hạ Diệp Chi chịu mở miệng, nhất định sẽ có cơ hội.
*
Sau khi Hạ Diệp Chi về đến phòng làm việc, liền thật sự nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện thu mua Hạ thị.
Sau khi ông cụ Hạ và Hạ Hương Thảo qua đời, Hạ Lập Nguyên liền không quan tâm đến chuyện của Hạ thị nữa.
Mọi chuyện của Hạ thị đều đổ lên đầu Hạ Thời Yến.
Tình cảm của Hạ Chính Tu đối với đứa cháu trai Hạ Thời Yến này rất tốt, còn thân thiết hơn so với đứa con trai Hạ Lập Nguyên.
Mà Hạ Chính Tu từ trước đến này đều nghĩ cách bảo vệ Hạ thị, muốn cho Hạ thị tiếp tục phát triển.
Vì vậy, Hạ Thời Yến mới phải cố gắng vì Hạ thị như vậy.
Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, người chọc vào Hạ Diệp Chi là Tiêu Thanh Hà, không phải Hạ Thời Yến.
Mỗi một người đều có thứ mà mình muốn bảo vệ.
Hơn nữa, Hạ Thời Yến vốn không hề làm gì có lỗi với Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi thật sự có chút dao động.
Cô dựa lưng lên ghế, dùng mũi chân khẽ quay quay ghế.
Một lúc sau, cô dừng lại lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Lệ: “Tiểu Lệ, cậu nói tớ có nên thu mua Hạ thị không?”
Có lẽ Thẩm Lệ lúc này đang bận, vì vậy không trả lời.
Hạ Diệp Chi thở dài, đang định tiếp tục làm việc, điện thoại lại có tin nhắn.
Bây giờ rất ít người dùng tin nhắn.
Hạ Diệp Chi còn tưởng rằng tin nhắn quảng cáo gì đó, chuẩn bị mở máy xóa đi.
Nhưng cô mở ra, lại phát hiện nội dung là: “Lưu Chiến Hằng đến tìm em?”
Hạ Diệp Chi ngơ ra một lúc, trả lời: “Ai vậy?”
Sau khi gửi tin nhắn đi, mãi vẫn không có người trả lời.
Hạ Diệp Chi đặt điện thoại sang một bên, lật được hai trang văn kiện lại liếc nhìn điện thoại.
Cứ như vậy qua khoảng mười phút, cuối cùng cũng có
tin nhắn trả lời.
Hạ Diệp Chi mở máy ra xem.
Nội dung tin nhắn không thể đơn giản hơn: “Ba của con gái em.”
Hạ Diệp Chi nhìn mấy chữ này, có chút dở khóc dở cười.
Hạ Diệp Chi trả lời: “Sao tôi có thể tin anh?”
Bên kia lập tức trả lời lại: “Buổi tối đến tìm em?”
Hạ Diệp Chi khẽ giật mình, tối nay Mạc Đình Kiên lại đến tìm cô?
Không đợi cô trả lời, Mạc Đình Kiên lại gửi đến một tin nhắn: “Tối nay không thể đến, đợi thêm vài ngày nữa.”
Hạ Diệp Chi nghĩ đến chuyện ban nãy khiến cô do dự.
Chần chừ một lúc, đợi đến lúc cô phản ứng lại, tin nhắn đã được gửi đi.
“Em đang nghĩ, rốt cuộc có nên thu mua Hạ thị hay không.”
Một lúc lâu sau, bên kia trả lời một câu: “Không khiến cho Hạ thị phá sản là đã rất nhân từ rồi.”
Hạ Diệp Chi nhìn thấy câu nói này, liền có thể chắc chắn người đang nhắn tin với cô chính là Mạc Đình Kiên, ba của con cô.
Cái tính cách quả quyết ấy của Mạc Đình Kiên, tuyệt đối sẽ không do dự vì chuyện này, nhất định là nói được làm được.
Hạ Diệp Chi cảm thấy, tính cách của cô hoàn toàn không thích hợp chuyện làm ăn.
“Anh mau chóng trở về, còn kéo dài nữa Mạc thị thật sự sẽ bị em phá hỏng đấy.” Hạ Diệp Chi nói ra lời trong lòng.
Cô thật sự lo mình sẽ phá hỏng Mạc thị.
Mạc Đình Kiên rất nhanh trả lời: “Phá rồi thì làm lại.”
Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười, Mạc Đình Kiên thật sự chẳng hề lo lắng đến chuyện này.
Hạ Diệp Chi lại gửi tin nhắn: “Anh thật sự một chút cũng không quan tâm đến tiền sao?”
Mạc Đình Kiên đáp: “Anh có hai bảo bối còn quan trọng hơn cả tiền.”