“Ầm!”
Tiếng va chạm vang lên chấn động màng nhĩ.
Cơ thể của Hạ Diệp Chi bị đẩy về trước theo quán tính, nặng nề đụng lên ghế dựa.
Trong tai ong gong giống như có vô số con ruồi ở bên trong.
Đầu cô trở nên rất nặng, cô dùng hết sức muốn ngẩng đầu lên nhưng đầu cô giống như bị ghìm chặt lại, căn bản không ngẩng lên được.
Hạ Diệp Chi cảm thấy khó thở.
Cô thử nắm tay mình.
Cô thử cong ngón tay nhưng động tác đơn giản thế này mà cô cũng làm rất khó khăn.
Đầu cô rất choáng váng, cô biết bản thân chắc chắn bị thương, nhưng lại không biết nặng hay không.
Hít thở trở nên khó khăn, tầm mắt cũng từ từ trở nên mơ hồ.
Càng lúc càng mơ hồ…
Trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy tiếng sáo lúc trầm lúc bổng và tiếng cửa xe bị mở ra.
“Hạ Diệp Chi? Cô sao rồi?”
Giọng nói hơi quen thuộc.
Hình như là tiếng của Tề Thành…
Là Tề Thành nhỉ?
Nếu là Tề Thành thì cô yên tâm rồi.
Hạ Diệp Chi giật giật môi, muốn trả lời câu hỏi của anh ta nhưng không nói ra được tiếng nào.
Cô hít sâu một hơi, trong lòng thoáng yên tâm.
Rất nhanh cô không còn biết gì nữa.
*
Hạ Diệp Chi nằm mơ.
Cô trong giấc mơ là trước lúc cô bảy tuổi.
Trước bảy tuổi cô vẫn là một bé gái nhỏ xinh xắn.
Hoạt bát, cởi mở, thành tích xuất sắc, bạn học và giáo viên trong lớp rất thích cô.
Nhưng Tiêu Thanh Hà cũng chẳng bởi vì cô có thành tích xuất sắc hay xinh xắn, đáng yêu mà thay đổi cái nhìn đối với cô.
Cô vui vẻ cầm bài thi một trăm điểm về nhà, nhưng đổi lại không phải là nụ cười và sự khích lệ của Tiêu Thanh Hà.
“Tại sao con lại thi được điểm cao nhất? Không phải đã nói với con là đừng thi tốt như vậy rồi sao?”
Tiêu Thành Hà nghiêm khắc nhìn cô, đáy mắt tràn đầy vẻ không vui.
Giống như cô thi được một trăm điểm chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, ngược lại giống như đang làm chuyện xấu.
Hạ Diệp Chi vốn dĩ trên mặt còn mang theo ý cười nghe bà ta hỏi vậy ánh mắt lập tức trở nên tối sầm.
Cô nhỏ giọng nói rằng: “Lần trước thi một trăm điểm, cô giáo bảo con không ngừng cố gắng…”
Tiêu Thành Hà căn bản không nghe lọt lỗ tai những lời giải thích nhỏ như muỗi
kêu của cô, chỉ là cầm lấy bài thi ném mạnh xuống đất nói: “Nhưng chị của con sẽ không vui!”
Tiếp theo đó Tiêu Thanh Hà bắt đầu mắng nhiếc cô: “Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng bao giờ làm những chuyện đứng đầu người khác khiến chị con không vui nữa. Lần sau không được thi một trăm điểm nữa…”
Bà ta thấy Hạ Diệp Chi cúi đầu, một bộ dáng nghe lời, lửa giận trong lòng cũng dịu đi đôi chút.
Tiêu Thanh Hà giơ tay sờ đầu Hạ Diệp Chi, thay đổi giọng điệu lạnh lùng lúc nãy, nhẹ nhàng nói: “Diệp Chi, mẹ đây là vì tốt cho chúng ta. Con cũng không muốn mẹ sống khổ sở ở nhà họ Hạ phải không?”
Hạ Diệp Chi hãy còn nhỏ nghe không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Tiêu Thanh Hà, nhưng cô biết cô muốn cho Tiêu Thanh Hà sống thật tốt.
Cô muốn Tiêu Thanh Hà và mình sống thật tốt.
Cô không muốn Tiêu Thanh Hà và mình sống khổ sở.
Thế là Hạ Diệp Chi lắc đầu liên tục.
Tiêu Thanh Hà hài lòng mỉm cười: “Ngoan, lần sau con đừng thi điểm cao nhất nữa, tốt nhất là đừng thi đậu.”
Thật ra Hạ Diệp Chi không sao hiểu được để bọn họ sống thật tốt ở nhà họ Hạ thì có liên quan gì tới việc cô thi được một trăm điểm chứ?
Nhưng cô phải nghe lời của Tiêu Thanh Hà.
Cô muốn Tiêu Thanh Hà hài lòng.
Thế là thi lần thứ hai cô cố ý làm bài lung tung.
Cuối cùng thi được năm mươi chín điểm.
Giáo viên rất thất vọng về cô, nhưng Tiêu Thanh Hà lại rất hài lòng.
Thậm chí Hạ Diệp Chi còn được bà ta khích lệ: “Diệp Chi, con làm tốt lắm.”