Mạc Đình Kiên giật mình một cái rồi lập tức nói: “Em ngủ đi rồi anh ăn.”
“Em ngủ mãi rồi, bây giờ hết buồn ngủ rồi nên ngủ không được.” Hạ Diệp Chi nói xong liền giơ tay đẩy Mạc Đình Kiên: “Anh đi ăn cơm trước đi.”
Mạc Đình Kiên vẫn canh ở bên giường, không nhúc nhích: “Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi nhiều mới được.”
Hạ Diệp Chi khẽ hừ một tiếng rồi tỏ vẻ tức giận: “Anh còn như vậy em sẽ giận đấy!”
Mạc Đình Kiên nhìn cô chằm chằm mất hai giây, sau đó lại gật đầu một cái: “Được rồi, anh sẽ đi ăn cơm.”
Anh dịu dàng, nghe lời như vậy khiến Hạ Diệp Chi vô cùng kinh ngạc.
Mạc Đình Kiên nói xong, liên đứng dậy đi vào phòng ăn.
Vì là phòng Vip nên nhà bếp, phòng ăn đều có đầy đủ.
Chẳng khác gì đang ở nhà cả.
Không gian rất rộng, mọi thứ đều đầy đủ.
Mạc Đình Kiên đã ra tới cửa nhưng vẫn ngoái lại nhìn cô.
Đứng gần nhau như vậy mà cứ liên tục ngoái đầu nhìn.
Hạ Diệp Chi không khỏi bật cười.
Mạc Đình Kiên bị dọa cho sợ sao?
Hạ Diệp Chi không kịp nghĩ nhiều đã nghe thấy có tiếng bánh xe lăn trên mặt đất.
Vừa ngước nhìn thì thấy Mạc Đình Kiên đẩy một cái bàn ăn nhỏ đi vào.
“Anh…” Hạ Diệp Chi bĩu môi, nhất thời không biết nên nói gì.
Mạc Đình Kiên đẩy bàn ăn tới trước giường bệnh của cô, anh ngồi phía bên kia ăn vừa khéo có thể quan sát Hạ Diệp Chi.
Sau khi ngồi xuống, thấy Hạ Diệp Chi nhìn mình quái dị, anh liền giải thích: “Ăn một mình buồn lắm.”
Cho nên mới đẩy vào phòng bệnh để cô chỉ có thể nhìn mà không thể ăn sao?
Hạ Diệp Chi bĩu môi: “Mấy ngày trước khi em chưa tỉnh, anh đều đẩy bàn ăn đến bên giường bệnh của em để ăn sao?”
Mạc Đình Kiên không nói lời nào chỉ cúi đầu ăn.
Anh biết, chỉ cần anh mãi không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hạ Diệp Chi thì cô sẽ xem sự im lặng của anh là đồng ý.
Có đièu, Hạ Diệp Chi chỉ bị thương tay chân còn đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo.
Hạ Diệp Chi nằm ở trên giường bệnh, quay đầu nhìn anh rồi khẽ nói: “Mấy ngày trước, có phải anh cũng không ăn cơm không?”
Mạc Đình Kiên hơi giật mình nhưng chẳng mấy chốc đã khôi
phục lại sự tự nhiên: “Ăn rồi.”
Dĩ nhiên Hạ Diệp Chi sẽ không tin.
Cái khẽ giật mình vừa rồi của anh không qua được mắt cô.
Mạc Đình Kiên trân trọng cô nhường nào, cô đều biết.
Cô vẫn chưa tỉnh lại, anh làm sao mà nuốt trôi được.
Đối với những chuyện Mạc Đình Kiên làm làm lúc trước, Hạ Diệp Chi vẫn còn hơi tức giận.
Thế nhưng vừa nghĩ tới Mạc Đình Kiên đã khó khăn thế nào khi đưa ra những quyết định ấy, một người mà phải gánh vác nhiều chuyện như vậy, cô lại cảm thấy đau lòng.
Nghĩ tới những điều đó, Hạ Diệp Chi không nói thêm gì nữa mà chỉ im lặng nhìn anh.
*
Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Đình Kiên ăn được một lúc thì ngủ thiếp đi.
Nửa chừng tỉnh giấc liền cảm thấy có ai đó bên cạnh mình.
Hạ Diệp Chi mơ mơ hồ hồ kêu một tiếng: “Mạc Đình Kiên?”
Chỉ một giây sau, bên cạnh liền vang lên giọng nói quen thuộc: “Uhm, anh ở đây.”
Giọng nói của Mạc Đình Kiên có chút khàn khàn, rõ ràng là anh cũng bị Hạ Diệp Chi đánh thức.
Hạ Diệp Chi giật giật, cô cảm nhận được tay của mình bị Mạc Đình Kiên nắm chặt.
Mạc Đình Kiên nắm tay cô rất chặt, khi cất tiếng lần nữa, giọng nóianhtỉnh táo hơn.
Anh hỏi Hạ Diệp Chi: “Sao lại thức rồi?”
Anh đứng dậy, bậtđèn trên đầu giường lên.
Ánh đèn vàng sángxua đi bóng tối của căn phòng.
Hạ Diệp Chi hơi híp mắt, ngái ngủ nói: “Mấy giờ rồi?”
Mạc Đình Kiên khẽ đưa tay vuốt tóc cô, tay còn lại cầm điện thoại đặt ở đầu giường lên xem: “Một giờ rưỡi, vẫn còn sớm.”
Hạ Diệp Chi nhìn anh, nói: “Em nhớ Hạ Hạ.”