Từ trong phòng sách đi ra chính là Thời Dạ.
Thời Dạ vẫn chưa nhìn thấy Hạ Diệp Chi, theo thói quen lúc ra cửa anh ta trước tiên sẽ khép cửa lại.
Sau khi đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn lên, anh ta mới phát hiện Hạ Diệp Chi ở ngay đầu bậc thang.
Hạ Diệp Chi ngồi trên xe lăn, vẻ mặt bình thản nhìn anh ta.
Vừa nhìn đã biết cô đang chờ anh ta.
Thời Dạ dừng một chút, nhấc chân đi tới.
“Cô chủ.” Anh ta khẽ vuốt cằm, giọng điệu vẫn cung kính như trước.
Hạ Diệp Chi cười hỏi: “Xong việc rồi sao?”
Thời Dạ khẽ gật đầu.
Anh ta là người thông minh, trong lòng hiểu mục đích Hạ Diệp Chi ở đây đợi anh ta là gì.
Hạ Diệp Chi bình tĩnh lên tiếng: “Trợ lý Thời, tôi có việc muốn hỏi anh.”
Thời Dạ là tâm phúc của Mạc Đình Kiên, được Mạc Đình Kiên vô cùng tín nhiệm.
Từ một góc độ nào đó mà nói, Thời Dạ được Mạc Đình Kiên tin tưởng hơn Cố Tri Dân.
Thời Dạ hơi nhíu mày.
“Anh yên tâm, tôi chỉ hỏi việc anh có thể nói.”
Thời Dạ nghe vậy, hơi ngẩn ra, giương mắt nhìn cô.
Hạ Diệp Chi điều chỉnh vẻ mặt, hỏi: “Rốt cuộc chân của tôi đã xảy ra chuyện gì? Mạc Đình Kiên nhất định không chịu nói với tôi chuyện này.”
Ngoài dự đoán của Hạ Diệp Chi, Thời Dạ không hề do dự.
Anh ta trực tiếp lên tiếng: “Là vì vụ nổ trên đảo nhỏ bốn năm trước, khi đó cô bị thương nặng hôn mê ba năm, lần tai nạn xe này đã khiến di chứng bộc phát…”
Tay Hạ Diệp Chi đặt trên thành xe lăn không kìm được nắm chặt, âm thanh bình tĩnh đến đáng sợ: “Nói cụ thể một chút.”
“Lần đó cô bị thương, thân thể tổn hại quá mức nghiêm trọng, không biết lúc đó Lưu Chiến Hằng đã dùng cách gì để thân thể cô khôi phục lại không hề hấn gì, nhưng lần tai nạn xe này, bác sĩ phát hiện chức năng cơ thể của cô tụt dốc cực nhanh.”
“Cậu chủ đã tìm những bác sĩ giỏi nhất trên thế giới, nhưng đến bây giờ vẫn chưa đưa ra được phương án điều trị hữu dụng nào.”
Thảo nào cô luôn cảm thấy không có tinh thần, cũng không có khẩu vị gì.
Còn luôn cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô tưởng chỉ là chưa hồi phục mà
thôi.
Nhưng thì ra lại là như vậy…
Thấy Hạ Diệp Chi cứ im lặng, Thời Dạ gọi cô một tiếng: “Cô chủ?”
Hạ Diệp Chi hỏi: “Nếu như các bác sĩ vẫn không tìm được phương pháp điều trị thích hợp thì sao?”
Thời Dạ trầm mặc.
Hạ Diệp Chi lập tức hiểu ra.
Các chức năng cơ thể đã vượt qua tốc độ lão hóa của người bình thường, cuối cùng khi cơ thể suy yếu đến mức nhất định , chờ đợi cô chính là…
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi đờ đẫn nói: “Anh hãy về đi.”
Thời Dạ nhấc chân định đi, nhưng nghĩ tới gì đó, lại thu chân về.
“Cô chủ, cậu chủ không muốn nói với cô chuyện này, là vì cậu ấy còn khó tiếp nhận sự thật này hơn cô, cậu ấy chỉ là…”
Hạ Diệp Chi ngắt lời Thời Dạ: “Tôi biết.”
Cô đã biết chuyện mình muốn biết, cũng không muốn nói thêm gì với Thời Dạ nữa.
Thời Dạ cũng hiểu điều này, quay người đi xuống tầng rời đi.
Hạ Diệp Chi ngồi yên trên xe lăn, cũng không biết mình suy nghĩ gì.
Cô còn có thể nghĩ cái gì chứ?
Sau một lúc lâu, Hạ Diệp Chi mới đẩy xe lăn đi đến cửa phòng sách của Mạc Đình Kiên.
Nếu cô giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà quay về phòng, Mạc Đình Kiên cũng có thể từ vết xe lăn trên mặt thảm đoán ra cô đã ra ngoài.
Cứ như vậy, còn không bằng chủ động đi tìm anh.
Hạ Diệp Chi không gõ cửa, trực tiếp đưa tay sờ chốt cửa.
May mà vị trí chốt cửa không cao lắm, đưa tay là có thể chạm vào.
Cô xoay chốt cửa, đẩy cửa phòng sách ra.
Mạc Đình Kiên nghe thấy động tĩnh, đột nhiên ngẩng đầu lên.