Về đến nhà rồi, Hạ Diệp Chi nói muốn chờ ở đại sảnh một lúc.
Mạc Đình Kiên và Thời Dũng lên thư phòng trên lầu.
Mạc Hạ ở đại sảnh cùng Hạ Diệp Chi.
Tới giờ cơm, Mạc Đình Kiên và Thời Dũng mới đi xuống.
Mạc Đình Kiên giữ Thời Dũng ở lại ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm, Thời Dũng rất yên lặng, không hề nói chuyện gì.
Mạc Hạ cảm thấy hiểu kì, bèn gắp thức ăn cho anh ta.
Thời Dũng cười tỏ ý tiếp nhận: “Cảm ơn cháu.”
Mạc Hạ cười híp mắt, “Hì, không cần cảm ơn đâu ạ.”
Lúc này, bên ngoài có bảo vệ vội vã đi vào.
Người đó gấp gáp gọi một tiếng: “Cậu chủ.”
“Chuyện gì vậy?” Mạc Đình Kiên đang gắp thức ăn cho Hạ Diệp Chi, quay đầu lại hỏi.
Bảo vệ do dự một chút rồi nói: “Bên ngoài có khách tới thăm ạ.”
Có khách?
Hạ Diệp Chi nghe thấy thế, ngẩng đầu nhìn về phía người bảo vệ.
Nếu là Cố Tri Dân và Thẩm Lương, bảo vệ trong nhà chắc chắn sẽ biết mặt.
Vả lại nếu là bọn họ tới, thì bảo vệ cũng không cần chạy vào hỏi.
Vị vậy chắc chắn không phải hai người đó tới.
Nhưng ngoài họ ra thì còn ai khác chứ?
Mạc Đình Kiên có lẽ cũng cùng suy nghĩ với cô.
Anh đặt đũa xuống, đứng dậy, “Anh đi xem một chút.”
Nói xong lại quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Em ăn trước đi.”
Cô gật đầu.
Nhìn theo Mạc Đình Kiên ra ngoài, Hạ Diệp Chi ăn chỉ ăn được một chút.
Cô hơi do dự, rồi ấn chốt mở xe lăn.
Lùi về phía sau một chút rồi từ từ đi tới cửa.
Thời Dũng thấy vậy liền kêu lên: “Mợ!!”
“Tôi đi xem chút.” Hạ Diệp Chi nói xong liền ra ngoài.
Chân cô không đi được, nên bên trong biệt thự đều được điều chỉnh cho phù hợp với xe lăn của cô.
Vậy nên cô ra ngoài không chút trở ngại.
Thời điểm này đang là giữa hè, vườn cây xum xuê xanh biếc.
Thế nên tầm nhìn của cô không được thông thoáng lắm.
Hạ Diệp Chi không hề nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa.
Cô ngồi trên xe lăn từ từ đi về phía đó.
Lúc cô gần tới thì bị bảo vệ ở cửa nhìn thấy. Nhưng cô vẫn không
thấy Mạc Đình Kiên, anh đang ở bên ngoài.
Một bảo vệ dường như đang nhắc anh.
Ngay sau đó, cô thấy Mạc Đình Kiên từ ngoài cửa đi vào.
Nhìn thấy cô, anh đi tới hỏi: “Sao em lại ra đây?”
“Em…” Hạ Diệp Chi đang muốn nói gì đó thì ngoài cửa có tiếng gọi.
“Hạ Diệp Chi!”
Một giọng nói quen thuộc đang gọi tên cô.
Cô hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía đó, vừa khéo nhìn thấy Tạ Ngọc Nam đang bị bảo vệ ngăn lại bên ngoài.
“Tạ Ngọc Nam?” Cô hơi kinh ngạc, sao anh ta ở đây, sao có thể tìm được tới đây?
Hạ Diệp Chi đang muốn hỏi Mạc Đình Kiên, thì thấy anh lạnh mặt nhìn Tạ Ngọc Nam.
Rất rõ ràng, anh lại tức giận.
Hạ Diệp Chi kéo tay anh.
Mạc Đình Kiên quay đầu lại, vẻ lạnh lùng trên mặt tan biến, chỉ còn lại chút lãnh đạm.
Hạ Diệp Chi hỏi: “Tạ Ngọc Nam tìm anh làm gì?”
“Không có chuyện gì.”
Sau đó, anh hất tay ra hiệu cho bảo vệ đuổi Tạ Ngọc Nam ra ngoài.
Bảo vệ hiểu ý, đẩy luôn người ra ngoài.
Tạ Ngọc Nam không thể chống lại mấy người bảo vệ, bị đẩy hẳn ra.
Nhưng anh ta không cam lòng: “Hạ Diệp Chi, anh tới thăm em, em có còn xem anh là bạn nữa không!”
Mạc Đình Kiên đang định đẩy xe lăn của Hạ Diệp Chi, nghe thấy vậy sắc mặt liền thay đổi.
Anh quay đầu trầm giọng nói: “Khiến hắn ta cút cho tôi.”