Hạ Diệp Chi tự thay quần áo xong, lại chuyển từ giường sang xe lăn ngồi, sau đó mới đẩy xe ra ngoài.
Mạc Đình Kiên vẫn đứng ở cửa chưa rời đi, Hạ Diệp Chi vừa ra ngoài liền trông thấy anh.
“Xong rồi?” Mạc Đình Kiên vừa hỏi vừa quan sát cô thật kĩ lưỡng.
Anh đang kiểm tra xem lúc cô thay quần áo và lên xe lăn ngồi, có bị va chạm gì không.
Lúc này Hạ Diệp Chi đang rất nhạy cảm, cảm xúc thường xuyên bất ổn.
Đến cả Mạc Đình Kiên cũng phải cẩn thận từng li từng tí, mới có thể biết được tâm trang cô đang tốt hay xấu.
“Ừm.” Hạ Diệp Chi tự đẩy xe lăn lên phía trước.
*
Lúc xuống tầng, Mạc Gia Thành với Mạc Hạ cũng vừa từ ngoài tiến vào.
Mạc Gia Thành mặc quần bơi, Mạc Hạ được anh dùng khăn tắm bao chặt lại ôm trong lòng.
Hai người vừa đi tắm ở bể bơi, tóc vẫn còn ướt sung.
Mạc Gia Thành nhìn thấy Hạ Diệp Chi, bèn lên tiếng gọi: “Chị Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi nở nụ cười: “Hai đứa đi bơi về đấy à?”
“Vâng ạ.” Mạc Hạ trả lời cô, khẽ giãy khỏi vòng ôm của Mạc Gia Thành, dường như muốn chạy xuống.
Mạc Gia Thành đặt cô bé xuống đất, lại quấn chiếc khăn chặt hơn, mới vỗ vỗ đầu cô: “Đi đi.”
Mạc Hạ lon ton chạy đến trước mặt Hạ Diệp Chi, một góc áo tắm bay nhẹ trong gió, lộ ra mảnh ren của bộ đồ hai mảnh trong khăn tắm.
Đáng yêu chết mất.
Mạc Hạ chạy đến trước mặt Hạ Diệp Chi, vô cùng vui vẻ nói: “Chú nhỏ bơi nhanh lắm ạ! Chú ấy bơi như này này…”
Mạc Hạ vừa nói, tay chân cũng đồng thời miêu tả lại những động tác ấy.
Cái dáng vẻ hoa tay múa chân này, có thể nhìn ra được cô bé đang rất hào hứng.
Mạc Gia Thành là đứa trẻ nhỏ nhất trong đám trẻ cùng trang lứa của nhà họ Mạc, Mạc Hạ cứ gọi anh là “chú” anh cũng cảm thấy không thoải mái cho lắm, vì vậy Hạ Diệp Chi dứt khoát để cô bé gọi anh một tiếng “chú nhỏ”.
“Ừm, chú ấy vẫn luôn lợi hại!” Hạ Diệp Chi đưa tay ra lau đi vết nước trên mặt Mạc Hạ.
Cô quay lại dặn dò nữ giúp việc: “Đưa Hạ Hạ đi tắm đi.”
Tuy trời hôm nay còn nóng, nhưng Mạc Hạ là một đứa trẻ, quần áo bơi đều ướt hết rồi, đi tắm sớm một chút sẽ tốt hơn.
Nữ giúp việc đưa
Mạc Hạ đi tắm, Hạ Diệp Chi liền đi ăn cơm.
Khoảng thời gian này, món ăn mỗi ngày đều không giống nhau, càng ngày càng phong phú hơn.
Nhưng Hạ Diệp Chi cũng dần dần mất đi khẩu vị.
Cô gắp được vài gắp liền không ăn nữa.
Mạc Gia Thành trở về phòng tắm rửa, thay một chiếc áo phông cùng với chiếc quần thể thao rồi đi xuống nhà.
Anh vào phòng bếp, nhìn sang vị trí của Hạ Diệp Chi, sau đó lại lướt qua bàn ăn: “Đứng nhìn một bàn đầy đồ ăn như này em cũng thấy đói rồi.”
Người giúp việc nhanh nhẹn đi lấy bát đũa đến.
Độ tuổi này của Mạc Gia Thành, vẫn còn rất nhiều không gian để phát triển.
Trong trường học quản lí nghiêm khắc, cơm nước cũng không có gì.
Anh ăn rất nhiều, sau khi trở về nhà nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn, đến cơm cũng ăn một cách vô cùng ngon miệng.
Hạ Diệp Chi vốn không muốn ăn nữa, nhưng nhìn thấy Mạc Gia Thành ăn ngon miệng như vậy, cô cũng cố ăn thêm một chút nữa.
Mạc Đình Kiên ngồi bên cạnh Hạ Diệp Chi, không nói lời nào liếc qua Mạc Gia Thành.
Sau đó liền chuyền một ánh mắt đến người giúp việc phía sau.
Người giúp việc hiểu ý của anh, liền đi lấy thêm mấy món mà Mạc Gia Thành thích ăn.
Người giúp việc chuẩn bị một bàn ăn vô cùng phong phú cho Hạ Diệp Chi, rất nhiều món, nhưng phần ăn của mỗi món thì không nhiều.
Mạc Gia Thành ăn nhiều hơn một chút, cũng tốt.
Đợi đến lúc hai người ăn sắp xong, Mạc Đình Kiên đột nhiên nói: “Nghỉ hè muốn đi chơi không?”
“Dạ?” Mạc Gia Thành đang lau tay, ngừng một lát, hỏi: “Đi đâu ạ?”
Anh cảm thấy đi đâu cũng được, chỉ cần không phải ở trong trường tập luyện, thì đối với anh đi đâu cũng là nghỉ hè.