Mạc Đình Kiên lại nắm lấy tay cô, Hạ Diệp Chi lại muốn rút tay ra, nhưng Mạc Đình Kiên lại nắm chặt thêm vài phần, cô không thể rút ra được.
Mạc Đình Kiên khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Đừng nghịch nữa.”
Tuy là nhíu mày, nhưng lại không có biểu hiện của việc tức giận.
Hạ Diệp Chi không thể rút tay ra, liền quay đầu sang một bên, không để ý đến anh nữa.
Mạc Đình Kiên giữ lấy đầu cô: “Nghe lời, anh xong việc rồi sẽ đến.”
“Không.” Hạ Diệp Chi bây giờ to gan hơn rồi, tính tình cũng không tốt nữa, buồn vui thất thường.
Mạc Đình Kiên kiên nhẫn tiếp tục dỗ dành cô: “Tiểu Thành không mấy khi trở về, lẽ nào em muốn thằng bé ngày nào cũng chui rúc trong nhà à?”
Hạ Diệp Chi mấp máy môi, nhìn Mạc Đình Kiên nói: “Anh còn quan tâm cái này cơ à? Muốn khuyên em mà cũng không biết tìm lí do nào sáng suốt hơn à.”
Mạc Đình Kiên trầm mặc một lúc: “Anh cũng có thể không phải tìm lí do làm gì cả, trực tiếp đưa em đến đó là được rồi.”
“Anh dám!” Hạ Diệp Chi phẫn nộ trừng mắt nhìn anh.
Lúc cô trừng mắt lên, toàn bộ gương mặt đều trở nên sống động.
Mạc Đình Kiên cười, nhéo mặt cô, nhưng lại chỉ nhéo được một lớp da.
Bây giờ Hạ Diệp Chi đã gầy lắm rồi, trên mặt không có miếng thịt nào, nếu còn tiếp túc như vậy, chỉ sợ không thể duy trì được quá lâu.
Mặt Mạc Đình Kiên lạnh lại, khẽ thu tay về.
Sau đó, anh dịu dàng nói: “Cũng không cần đi quá xa, đi đến sơn trang của Mạc thị, được không?”
Mạc Đình Kiên dùng giọng điệu thương lượng nói chuyện với cô, khiến cô không thể tìm lí do để tức giận.
Hạ Diệp Chi nở nụ cười: “Nếu mà là đi đến sơn trang đó, em ở nhà còn hơn.”
Hoàn cảnh xung quanh căn nhà này cũng rất tốt, không kém căn sơn trang đó bao nhiêu.
Mạc Đình Kiên cảm thấy không thể thuyết phục được Hạ Diệp Chi nữa, bèn quay sang nhìn Mạc Gia Thành và Mạc Hạ.
Mạc Gia Thành cùng Mạc Hạ đang ngồi trên sofa chọn địa điểm, hai người ngồi đó thầm thì với nhau mãi không ngừng.
Thỉnh thoảng Mạc Hạ lại giơ ra một bức ảnh cho Mạc Gia Thành xem.
Hai người thảo luận vô cùng hăng hái.
Hạ Diệp Chi nhìn theo ánh mắt anh, thấy
hai người như vậy, cô cũng bật cười.
Mạc Đình Kiên yên lặng nhìn Hạ Diệp Chi.
Anh khẽ mím môi, gương mặt lạnh lùng bỗng tan vỡ thành từng mảnh.
Bây giờ trong lòng Hạ Diệp Chi, quả nhiên anh không phải là người quan trọng nhất nữa.
Hạ Diệp Chi đối xử với Mạc Hạ và Mạc Gia Thành, đều tốt hơn so với anh.
Mạc Đình Kiên thở dài, đè nén lại sự ghen tị và không hài lòng, hỏi: “Hạ Hạ, chọn xong chưa?”
“Chọn xong rồi ạ!” Mạc Hạ trông có vẻ rất hào hứng.
Nói xong cô bé liền cầm tấm ảnh chạy đến: “Ba, những nơi này đều đẹp hết, con muốn đi cả.”
Mạc Hạ chạy đến trước mặt Mạc Đình Kiên, đưa ảnh cho anh xem.
Mạc Đình Kiên không có biểu cảm gì nhìn cô: “Chỉ được chọn một.”
Mạc Hạ chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn những tấm ảnh trên tay mình, cong chân lại ngồi lên chiếc thảm trải nhà.
Cô bé bày hết mấy tấm ảnh lên sàn, lưu luyến cầm lên từng cái, xong lại đặt xuống vị trí cũ.
Dáng vẻ nghiêm túc mà lại bối rối này đáng yêu chết đi được.
Hạ Diệp Chi quay sang nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên im lặng một lúc, liền nói với Mạc Hạ: “Sau này có thời gian, sẽ đưa con đi hết những nơi này.”
Mạc Hạ quay đầu lại: “Vậy khi nào ba có thời gian?”
Mạc Đình Kiên nhàn nhạt nói: “Không biết.”
Mạc Hạ bĩu môi, cũng không chọn nữa, đứng dậy chạy đến chỗ Hạ Diệp Chi: “Mẹ, mẹ chọn xong chưa? Mẹ muốn đi đâu?”
Cô bé cũng chỉ chọn cho vui mà thôi.
Mẹ muốn đi đâu mới là quan trọng nhất.
Hạ Diệp Chi cười, dịu dàng nói: “Mẹ vẫn còn đang chọn, con xem cùng với mẹ đi.”