Ly phát hiện ra vẻ mặt của Lưu Chiến Hằng cũng chẳng tốt đẹp gì.
Mặc dù Lưu Chiến Hằng đã đoán được từ sớm, nhưng lúc anh ta thật sự gặp được Mạc Đình Kiên vẫn không kềm chế được cơn thịnh nộ sôi sục lên trong lòng.
Anh ta lạnh lùng nhìn Mạc Đình Kiên, còn Mạc Đình Kiên chỉ hờ hững liếc thoáng qua, rõ ràng chẳng coi anh ta ra gì.
Ly nhíu mày, mặc dù cô ta hơi e sợ Mạc Đình Kiên nhưng nỗi sợ ấy không hề cản trở việc cô ta không vừa ý với thái độ đó của anh.
Có điều cô ta nào dám nói ra khỏi miệng cơ chứ.
Lưu Chiến Hằng tức giận đùng đùng đi đến trước mặt Mạc Đình Kiên, trầm giọng hỏi anh: “Tạ Sinh đang ở đâu?”
Mạc Đình Kiên liếc anh ta một cái, vẫn không nói gì.
Vốn dĩ cơn cuồng nộ trong lòng ta đang mấp mé ở ranh giới bùng nổ, anh ta xông đến trước mặt Mạc Đình Kiên, còn chưa kịp ra tay đã bị bảo vệ đứng sau lưng Mạc Đình Kiên khống chế.
“Mạc Đình Kiên!” Lưu Chiến Hằng cắn răng nhìn Mạc Đình Kiên: “Anh cố ý để Ly đến cứu tôi chẳng phải để cô ấy tiết lộ tin tức của Tạ Sinh cho tôi biết hay sao? Nếu anh đã thả Ly ra thì chắc chắn anh biết Tạ Sinh đang ở đâu!”
Mạc Đình Kiên cúi đầu, bình tĩnh sửa sang lại ống tay áo.
Quả thật đúng là anh cố ý mài mòn sự bình tĩnh của Lưu Chiến Hằng.
Mạc Đình Kiên đã không còn khống chế được cảm xúc của mình nữa, cơ bản là không thể chịu thêm được bất kỳ kích thích nào, sự kiên nhẫn của anh ta đã hoàn toàn tan biến mất
Anh ta vùng vẫy muốn tiến lên trước, trừng đến muốn rách cả mắt: “Mạc Đình Kiên, anh nghĩ làm vậy là anh thắng được à?”
Mạc Đình Kiên nghe đến phát phiền.
Anh khoát khoát tay, tỏ ý bắt Lưu Chiến Hằng ngồi xuống rồi câm miệng lại đi.
Năng lực làm việc của người bảo vệ đang khống chế Lưu Chiến Hằng quả thật rất cao, chẳng mấy chốc đã bắt anh ta ngậm miệng lại.
“Nếu như tôi biết Tạ Sinh đang ở đâu, anh nghĩ rằng anh vẫn còn cơ hội đến tìm tôi à?” Mạc Đình Kiên nhếch môi, nụ cười chẳng hề lan đến đáy mắt, dường như cả gương mặt anh đều đang chìm đắm trong băng giá vậy, lạnh lẽo vô cùng.
Lưu Chiến Hằng hiểu ý của Mạc Đình Kiên.
Dù cho vì bất kỳ lý do gì đi chăng nữa, nếu Tạ Sinh còn
sống thì việc đầu tiên ông ta làm chắc chắn là đi tìm Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng cũng hiểu rõ bản thân mình đã làm gì ông ta.
Bụng dạ của Tạ Sinh rất chi là nham hiểm, thủ đoạn không thua kém gì Lưu Chiến Hằng.
Ông ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho Lưu Chiến Hằng đâu.
Lưu Chiến Hằng nghe Mạc Đình Kiên nói thế, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Mạc Đình Kiên khẽ nâng tay, ra hiệu cho người bảo vệ đang ấn Lưu Chiến Hằng xuống ấy thả lỏng tay ra.
Tinh thần của Lưu Chiến Hằng mờ mịt trong chốc lát rồi yếu ớt nói: “Tôi biết Tạ Sinh đang nghĩ gì, ông ta cố ý loan tin rộng rãi để tôi biết ông ta còn sống nhưng lại không thể đến tìm ông ta.
“Ông ta muốn ngày nào tôi cũng phải sống trong cơn khủng hoảng, khiến tôi sợ hãi sống lay lắt qua ngày.”
“Không ai hiểu ông ta hơn tôi nữa, Tạ Sinh…”
Lưu Chiến Hằng nghiến răng nói ra mấy chữ cuối cùng.
Anh ta siết lấy tay vịn sô pha, chặt đến độ khẽ móng tay tứa ra cả máu.
Mạc Đình Kiên lạnh lùng nhìn Lưu Chiến Hằng, không tỏ thái độ gì.
Có một vài người, thông minh tất bị thông minh hại.
Tất nhiên Mạc Đình Kiên biết Tạ Sinh bị Lưu Chiến Hằng hại chết.
Mà một người lắm mưu nhiều kế, đủ khả năng đối đầu với Mạc Đình Kiên lâu như vậy mà lại hoảng hốt khi nghe tin Tạ Sinh còn sống.
Rõ ràng Tạ Sinh đã chết trong tay anh ta, vậy mà anh ta lại sợ hãi đến nhường này.
Việc này đã đủ để chứng minh Tạ Sinh đã làm ảnh hưởng đến Lưu Chiến Hằng đến mức nào.
Người nào cũng có khuyết điểm.
Mà khuyết điểm của Lưu Chiến Hằng không phải là Lưu Loan Loan mà là Tạ Sinh.
Mạc Đình Kiên chậm rãi nhếch môi nở nụ cười.
Lưu Chiến Hằng lẩm bẩm xong rồi mới ngẩng phắt đầu lên nói: “Chỉ cần anh thay tôi giải quyết Tạ Sinh, anh muốn gì tôi cũng đều đồng ý!”