Tui là con trai, nhưng tui có bạn trai.
Bạn trai tui bị cà lăm.
Cà lăm không có nghiêm trọng lắm, nhưng lại ảnh hưởng rất lớn mỗi khi tụi tui cãi nhau.
Vì thế nên lần nào tui cũng có thể dựa vào cái mỏ không lanh lợi lắm của tui chọc cho ảnh tức đến mặt đỏ bừng.
Sau đó ảnh tức quá hóa điên đè tui ra giường chịch mãnh liệt.
Tui rất thích cãi nhau với ảnh, vì tui thích bị ảnh đè.
Dưới giường thì bao dịu dàng, lên giường bao thô bạo.
Ấy ấy của ảnh lớn lắm, kĩ thuật cũng tuyệt vời, dù có tức mấy cũng sẽ không làm mấy chuyện mất não.
Tui chỉ đơn giản là ăn ngon quen vị thôi.
Mí cả, ảnh cũng ngon giai quá trời nữa, đẹp trai dáng cao, lương cũng không thấp, khuyết điểm duy nhất là ảnh bị cà lăm thôi.
Nhưng có tui ở đơi thì khuyết điểm cũng thành ưu điểm.
Tui mê anh bạn giai cà lăm này lắm lắm.
Nói về ảnh rồi giờ nói về tui ha, tui cũng hông tệ đâu.
Mặc dù tui thấp hơn ảnh nửa đầu nhưng đứng chung với nhau vẫn đẹp đôi lắm.
Mặc dù tướng mạo tui thiên về loại hòa nhã, không có ‘man’ như anh bồ tui nhưng vẫn được lắm nha.
Về phần tui làm sao mà cấu kết được với ảnh thì cũng có xí kiếm lời đó.
Bạn trai tui có một cậu người yêu cũ, người cũng đẹp lắm, là cái kiểu đẹp hơi hơi yêu mị ấy, giả mà làm hotface có khi cũng hot lắm. (mà tui nghĩ có khi là hotface thiệt)
Tui rất là tự ti.
Đáng tiếc tên đó không biết hàng, không biết quý trọng.
Hồi bọn họ còn yêu nhau, tên đó suốt ngày ghét bỏ anh ấy nói lắp.
Bình thường thì chê ảnh nói chuyện chậm, không muốn nói chuyện với ảnh, có khi còn cáu giận cắt ngang lời ảnh.
Anh bồ tui tuy bị cà lăm nhưng rất thích nói chuyện đó, ở bên ngoài sợ bị người ta cười nên mới im lặng quen miệng chứ về nhà rồi mà còn không cho ảnh nói chắc chắn ảnh sẽ nghẹn tới chết.
Tui thích nghe ảnh nói lắm, giọng ảnh rất êm tai, rất có mị lực đàn ông. Lúc không lo lắng thì ảnh cũng không cà lăm quá mức, có thể tự kể một câu chuyện hoàn chỉnh suôn sẻ.
Tui xem việc nghe ảnh nói như một cách xả xì chét.
Sau khi quen nhau, tui có tra chút tư liệu.
Có một số người bị cà lăm là do chướng ngại tâm lí, có thể cải thiện được trong quá trình sinh sống.
Nhưng mà hầu hết vẫn là do thần kinh.
Tui không biết anh nhà tui là loại nào, nếu là loại
trước thì không chừng có thể chữa khỏi được dưới sự ảnh hưởng của tui.
Nhưng mà tui cũng có xíu tư tâm hi vọng ảnh là loại thứ hai, vì tui thật sự rất thích ảnh cà lăm như này, cũng sợ ảnh hết cà lăm xong sẽ cảm thấy tui chẳng có gì đặc biệt.
Mà thôi cứ mong ảnh sớm khỏi đi, dù sao đây cũng là nguyện vọng của ảnh.
Ấy, nói goài nói hơi xa.
Nói lại về bồ cũ của ảnh đi, cái cậu chàng rất đẹp ấy.
Anh bồ tui hồi đó mê cậu ta quá trời, nên cho dù bị ghét bỏ đến mấy cũng không có nghĩ vấn đề là do cậu ta.
Mâu thuẫn bùng phát vào một lần tụ tập ăn sinh nhật bạn bè.
Cậu chàng có lẽ là thấy ảnh ngon, mang đi dự tiệc chung sẽ được hâm mộ nhưng cũng sợ ảnh nói lắp sẽ bị người ta chế giễu.
Tóm lại cuối cùng hắn vẫn mang ảnh đi, nhưng trước khi đi cứ dặn đi dặn lại mãi bảo anh bồ tui đừng nói chuyện.
Nguyên văn đại khái là: Nói ít thôi, có thể không nói thì đừng nói.
Anh bồ tui khi đó đã thấy không vui rồi nhưng ảnh vẫn làm theo.
Ban đầu rất thuận lợi, người yêu cũ thành công dựng cho anh hình tượng kiệm lời ít nói.
Đáng tiếc, hắn sợ bị giễu cợt nên không hề nói chuyện bạn trai mình nói lắp với ai.
Sau đó tụi bạn ồn ào yêu cầu ảnh hát bài chúc mừng sinh nhật.
Mắt thấy sắp không giấu được, thằng người yêu cũ cái khó ló cái khôn nói ảnh sốt cao nhiễm trùng amidan không được hát.
Bạn trai tui nghe xong không kìm được nước mắt, lập tức cáo lui rời sân.
Cũng may ảnh là một người lí trí, không lâu sau đó thì ảnh chủ động chia tay.
Lúc tui nghe ảnh kể chuyện này tui giận tím người, muốn đánh ba trăm hiệp với tên đó, dạy cho hắn biết làm người như thế nào.
Ích kỉ vụ lợi, chỉ biết nghĩ đến mặt mũi mình, hoàn toàn không quan tâm đến cảm thụ của người khác.
Loại này đúng là mục nát, bốc mùi!