Suốt một tuần.
Ôn Tư Sâm không thấy Lam Vãn Thanh xuất hiện trước mặt anh nữa.
Nguyên tuần nay, mỗi ngày anh và Sean đều đi lướt sóng ở bãi đá ngầm phía Bắc, cho dù cô không xuất hiện nhưng anh đi đến đâu cũng thấy cô.
Khi ăn cơm, thấy cô ngồi đối diện anh, che miệng nhỏ phía sau cái ly, đôi mắt tinh nghịch: "Xứng đáng."
Khi lên thuyền, nhìn đôi tay để trước khuôn mặt nhỏ của cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi anh có thể nhớ cô cả đời hay không, thậm chí còn có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của cô truyền độ ấm đến tay anh.
Khi lấy nước uống, sẽ nhìn cô ngồi xổm xuống đất, đưa nước cho anh, không chớp mắt mà nhìn anh chằm chằm.
Nghĩ đến điều này, Ôn Tư Sâm nhíu mày, nhớ tới ánh mắt chất chứa ý cười của cô, cơ thể anh lại có phản ứng!
Đúng là gặp quỷ!
Nghiêm túc mà nói, tính toán đâu ra đấy, bọn họ mới biết nhau được hai ngày, tuy rằng anh đã biết cô từ lâu, nhưng anh đã từng nói mình sẽ không thích người như vậy.
Trong đầu Ôn Tư Sâm xuất hiện bóng lưng của một cô gái, sự cô đơn pha lẫn một chút bi thương, làm nỗi buồn bực trong lòng anh càng thêm nặng nề.
Anh đổ nửa chai nước còn lại lên đầu, vuốt tóc.
Một tuần gần đây, anh thường thấy Sean quay lưng về phía anh gọi điện thoại, theo bản năng, anh nghĩ rằng anh ta nói chuyện điện thoại với Lam Vãn Thanh, mặc dù anh không biết hai người trao đổi phương thức liên lạc khi nào.
Nhưng quan tâm anh ta nói chuyện để làm gì nhỉ?!
Bỏ cuộc nửa chừng là người phụ nữ kia, không phải là anh!
- --
Ôn Tư Sâm bước xuống tàu, thấy cô gái đứng dưới gốc cây, anh dừng lại.
"Đã lâu không gặp." Dường như Lam Vãn Thanh không quan tâm đến lời chào của Ôn Tư Sâm
Ôn Tư Sâm mím môi, yết hầu trượt lên trượt xuống không phát ra tiếng, chỉ nhìn cô chăm chú.
Một tuần không gặp, cô gái này gầy đi rất nhiều.
Lam Vãn Thanh không để ý đến nét mặt lạnh lùng của anh, cô hơi nghiêng người, nhìn Sean vừa bước xuống thuyền đi đến phía sau Ôn Tư Sâm, chào hỏi: "Hi, Sean, đã lâu không gặp."
"Lan!" Sean kinh ngạc kêu một tiếng, chạy đến gốc cây ôm cô một cái: "Cô hết bệnh rồi à?"
"Ừ." Lam Vãn Thanh giơ tay xoa xoa cái mũi chưa thông: "Tốt hơn nhiều rồi."
Nói đến việc này làm cô chán nản, cô đi Spa vào buổi chiều, sau đó ngồi ở bờ biển suy nghĩ cách để theo đuổi đàn ông.
Mặc dù trong lòng cô rất rõ, theo đuổi người đàn ông kia không hề dễ dàng chút nào, vốn dĩ cô đã chuẩn bị tinh thần để chiến đấu.
Nói thật, chỉ mới biết nhau hai ngày thôi, cô đã rơi vào vực sâu mất rồi.
Con người là vậy đấy, càng khó có được, càng cảm thấy trân quý.
Lam Vãn Thanh rất tò mò, cũng chờ mong khi anh thích một người, vẻ bình tĩnh và lạnh nhạt ấy sẽ như thế nào khi nó trở nên cuồng nhiệt, dữ dội như sóng lớn.
Ai biết vì suy nghĩ quá lâu, nên cô ngồi đến khuya mới trở về.
Ngày hôm sau thức dậy, cô đã bị cảm! Hơn nữa, rất dễ phát bệnh cảm cúm vào mùa hè.
Lam vãn thanh: "......"
Cảm mạo không phải bệnh thường, là bệnh muốn mạng người mới phải.
Quả nhiên, những câu nói này rất chính xác!
May mắn thay, Sean đưa cô phương thức liên lạc, cô tìm hiểu thời gian một tuần mình không có mặt ở đó, cô có ảnh hưởng đến anh hay không.
Sean nói cho cô biết, người đàn ông này thường ngẩn người, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
Lam Vãn Thanh không rõ anh có nhớ cô không.
Thôi, cứ mặc định là cô đúng đi!
Ôn Tư Sâm nghe Sean nói, anh phát hiện gương mặt trắng bệch của Lam Vãn Thanh, cô nói chuyện bằng giọng mũi, vừa rồi nhìn cô, sâu trong đôi mắt là sương mù mênh mông.
Người đàn ông lại nhíu mày.
Quan hệ giữa hai người rất tốt!
Lúc này, cô lên tiếng: "Không phải ngày kia các anh đi sao? Tôi có hẹn trước ngày mai đi xem cá heo, các anh muốn đi cùng không?"
"Xem cá heo à?" Sean lo lắng nhìn cô: "Cô chịu được gió biển sao?"
Từ chỗ này đến nơi xem cá heo biển, đi tàu ít nhất cũng phải mất ba mươi, bốn mươi phút?
Lam Vãn Thanh cười an ủi: "Không sao, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi,