Lam Vãn Thanh nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Tư Sâm, cô đã tưởng tượng khi anh thích một người sẽ như thế nào.
Là sự nhiệt tình và mong đợi tình yêu sau bề ngoài bình tĩnh. Hay là anh vẫn cứ như thế, tự kiểm soát bản thân mình.
Mấy ngày ở chung, cô mới phát hiện anh và cô giống nhau, cũng không giống nhau.
Giống đó là cùng một trái tim, cùng một bước chân kề cận luôn hướng về nhau. Khác nhau là cô chưa từng nghĩ đến một con người lạnh nhạt như anh lại không che giấu tình yêu cuồng nhiệt của mình như vậy.
Lam Vãn Thanh hô hấp, đỡ bả vai anh, lui về sau giữ khoảng cách với anh.
Ôn Tư Sâm một vừa hai phải, tay anh đỡ hai bên hông cô, không hề cản động tác lui ra sau vừa rồi.
Đèn đường màu cam ánh lên gương mặt hồng hào xinh đẹp, Ôn Tư Sâm ngắm nhìn cô gái, trên mặt anh không ngăn được ý cười.
Lam Vãn Thanh cắn môi dưới, đầu ngón tay chọt vào ngực anh, híp mắt nói: “Người ta nói đàn ông các anh đều là sinh vật dùng nửa thân dưới suy nghĩ, quả nhiên không sai.”
Ôn Tư Sâm nắm lấy đầu ngón tay cô đưa lên miệng hôn, bao bọc bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay khô ráo của mình rồi nhẹ xoa: “Người đàn ông khác thì anh không rõ lắm, nhưng nếu em nói về anh, anh thừa nhận.”
Nhìn vẻ mặt nói không nên lời của Lam Vãn Thanh, nụ cười Ôn Tư Sâm càng thêm vẻ nịnh hót: “Khi thấy em.” Anh giơ tay chỉ về huyệt thái dương: “Chỗ này không còn tác dụng nữa, anh dùng hết sức mới kéo lý trí trở về.”
Anh dùng tay còn lại chống lên mui xe, nghiêng người áp sát cô, nở nụ cười dịu dàng và cưng chiều: “Ai bảo bạn gái anh là Lam Vãn Thanh?”
Lam Vãn Thanh: “…”
Nghe vậy, trong lòng cô khẽ lay động, nhìn đôi mắt nghiêm túc của anh, không lùi mà tiến, cô mở miệng trêu chọc: “Ôn giáo sư, anh mắc OOC* rồi.”
(*) OOC có nghĩa “Out Of Character”, dịch sang tiếng Việt là “Không hợp với tính cách”. Từ này là từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó. (Cre: tudienviettat.net) (theo mình là sụp đổ hình tượng đó mọi người.)Trên mặt Ôn Tư Sâm hiện lên nét nghi hoặc, anh nhướng mày nhìn cô, vậy là sao?
Lam Vãn Thanh cười nhưng không nói.
Lúc ấy điều tra anh, trên tư liệu cho thấy cái nhìn của học sinh trong trường về anh và người trước mặt cô đây hệt như hai người hoàn toàn khác nhau. Lam Vãn Thanh ôm mặt anh, nhẹ hôn lên môi anh, cười khéo léo: “Tuy nhiên, nó đã sụp đổ sâu đến tận trái tim em.”
Đầu ngón tay cô chạm vào mũi anh, khen: “Đáng yêu quá!”
Dù anh không biết người cô nói sụp đổ hình tượng là ai, nhưng biểu hiện trên mặt cô kèm theo lời nói đó, chắc hẳn không có vấn đề gì.
Ôn Tư Sâm nhìn đôi mắt lóe sáng của cô, anh không nhịn được bèn ngậm lấy môi cô, nhìn chằm chằm cô rồi bẩm bẩm: “Đáng yêu đến mức khiến em muốn ngủ cùng sao?”
Lam Vãn Thanh: “…”
Anh đúng là tên biết cách ăn nói đấy.
Lam Vãn Thanh cắn đầu lưỡi anh vươn tới, cô lùi ra sau, cười tủm tỉm: “Ừm, muốn ngủ.”
Đồng tử Ôn Tư Sâm co rụt lại, nhìn đôi mắt đen láy của cô, một màu đen ngày càng đậm, khi anh chuẩn bị mở miệng, đầu ngón tay Lam Vãn Thanh nhẹ đặt lên môi anh.
Cô “suỵt” một tiếng, tiếp theo vòng tay quanh cổ anh, nhảy xuống khỏi mui xe.
Cô nằm trong lòng anh ngẩng đầu lên, giả vờ giúp anh chỉnh sửa cổ áo, giọng nói mềm mại: “Vậy nên em phải vào nhà ngủ, anh trở về đi, lái xe cẩn thận nhé. Chúc ngủ ngon, giáo sư Ôn.”
Ôn Tư Sâm: “…”
Anh giữ chặt Lam Vãn Thanh đang chuẩn bị xoay người về nhà. Khi cô ngoảnh mặt nhìn anh bằng đôi mắt vô tội, anh không khỏi bật cười.
Bắt gặp phản ứng đáng yêu của cô, tiếng cười càng lúc càng lớn.
Cô có tật giật mình, tuy khu biệt thự nhà Lam Vãn Thanh duy nhất ở đây, khoảng cách giữa các tòa biệt thự rất xa nhau, thế nhưng anh cười rất to, Lam Vãn Thanh vẫn sốt ruột che miệng anh lại.
Cô nhíu mày, tức giận trừng mắt anh: “Ôn Tư Sâm, anh nói nhỏ thôi!”
Lỡ như bị người khác nghe thấy, cô một thân một mình không nói cho ai biết, nửa đêm “lén gặp” người yêu thì sao.
Hiếm khi Ôn Tư Sâm phối hợp với cô, anh hôn bàn tay nhỏ bé phủ lên miệng mình, mơ hồ đáp một tiếng: “Được.” Hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay cô, ngứa quá!
Lam Vãn Thanh hừ nhẹ một tiếng, giận dỗi thu tay về.
Đôi tay anh đặt bên hông cô, kìm hãm không để cô nhúc nhích, cô định bóp tay anh, vậy mà lại nghĩ đến cơ bắp rắn chắc của anh thì từ bỏ ngay tức khắc. Bàn tay nhỏ bé chỉ vỗ hai cái lên tay anh, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Buông em ra, em phải về nhà ngủ, nếu không ngày mai sẽ trễ làm.”
Ôn Tư Sâm không thả lỏng mà còn siết chặt hai tay hơn, vừa ôm cô
vừa đi về phía trước vài bước, Lam Vãn Thanh bị động ngả vào ngực anh. Đến khi lưng cô dựa tường, cô mới ý thức được Ôn Tư Sâm đã kẹp cô ở vách tường trước nhà từ bao giờ.
Trước mắt là không gian tăm tối, thân hình anh cao lớn, chắn hết đèn tường mỏng manh phía sau.
“Ôn…” Lam Vãn Thanh mở miệng, Ôn Tư Sâm che miệng cô lại, ngón trỏ đặt trước môi cô, tiếng “Suỵt!” nho nhỏ vang lên, tiếp đó anh thấp giọng: “Hình như có người trong nhà đi ra ngoài, anh nghe thấy tiếng mở cửa.”
Hai mắt Lam Vãn Thanh lập tức mở to.
Dì Lan về quê, trong nhà còn cô và ông nội, cô ở đây, vậy người đi ra ngoài chỉ có thể là ông nội.
Bây giờ hơn nửa đêm, ông nội đi ra làm gì chứ?
Mặc kệ làm cái gì, lúc này tuyệt đối không thể để ông và Ôn Tư Sâm gặp nhau, không thì mọi chuyện sẽ khó khăn hơn.
Trong phút chốc nóng vội, Lam Vãn Thanh giơ tay ấn đầu Ôn Tư Sâm vào cổ cô, tuy góc cửa thấp hơn bức tường tầm 30cm, nhưng khi Ôn Tư Sâm đứng thẳng người vẫn để lộ nửa cái đầu, bị phát hiện thì rất phiền toái.
Tim cô đập nhanh, toàn bộ sự chú ý đặt vào động tĩnh bên trong đình viện. Một hồi lâu, ngoại trừ tiếng tim đập đinh tai nhức óc của mình, cô không nghe thấy âm thanh nào cả.
Đương nhiên cô càng không chú ý đến người đàn ông đang làm mưa làm gió trên cổ cô. Tới lúc trên cổ truyền đến cảm giác đau nhói, cô hít sâu một hơi, vươn tay che khuất làn da mịn màng bị anh làm đau, đẩy người đàn ông nửa đè lên người cô không rõ từ bao giờ, cau mày: “Ôn Tư Sâm, anh làm gì vậy?”
Ôn Tư Sâm ngẩng đầu, nhìn cô nhếch môi: “Ban nãy anh lừa em thôi.” Anh khẽ cắn chóp mũi cô: “Không có ai đi ra cả.”
Anh lấy tay đang che cổ của Lam Vãn Thanh, mặc cho đèn đường lờ mờ không rõ ràng, vậy mà anh có thể tìm chính xác chỗ bị mình mút, anh hôn hai cái rồi ngước lên.
Đôi mắt của Ôn Tư Sâm, trông nó như một cái động không đáy kể cả khi ánh sáng ban ngày chiếu rọi vào, chứ đừng nói là vào ban đêm, đôi mắt anh càng sâu thẳm như biển cả giữa trời khuya.
Ngoài màu đen vô biên, còn có ánh sáng của ngọn hải đăng rực rỡ.
Lam Vãn Thanh không thấy rõ vẻ mặt của anh, tuy nhiên đôi mắt lấp lánh kia khiến cô muốn bỏ qua cũng không được.
Nhất là áp suất thấp vây quanh người anh không thể bỏ qua, bỗng dưng làm cô đôi chút chột dạ, và phản ứng vừa rồi… có vẻ như nó hơi quá mức.
Theo lý thuyết, bọn họ là đôi nam nữ kết giao bình thường, nếu không cẩn thận bị người nhà bắt gặp, thì ắt hẳn tình huống này có thể giải thích hợp lý, mà phản ứng của cô nghĩa là muốn loại trừ anh ra bên ngoài.
Lam Vãn Thanh vô thức gọi anh: “Ôn Tư Sâm…”
Cô gọi anh, lại không biết nên nói gì, đúng là cô chưa chuẩn bị tốt muốn dẫn anh đi gặp Lam Hồng Đào. Cô quá hiểu ông cụ, để ông toàn tâm toàn ý tiếp nhận một người không phải là việc dễ dàng, hơn nữa hiện tại không phải là thời điểm tốt.
Ôn Tư Sâm cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, ngón tay anh nhẹ nhàng cọ làn da yếu ớt chắc chắn sẽ ửng đỏ vào ngày mai. Anh ôm cô, nhẹ giọng đáp: “Anh đã nói rồi, anh rất kiên nhẫn.”
Lam Vãn Thanh cắn môi dưới không lên tiếng.
“Nhưng khi đối mặt với em, trái tim anh có chút nhỏ nhoi.” Ôn Tư Sâm cúi đầu hôn lên tóc cô, anh cười: “Em cứ xem đây là trừng phạt đi.”
Lam Vãn Thanh: “…”
Ôn Tư Sâm ôm cô thay đổi vị trí, không gian lại bừng sáng, gương mặt Ôn Tư Sâm được thu vào trong tầm mắt Lam Vãn Thanh.
Sự dịu dàng vấn vương cảm giác mất mát khó nén.
Bỗng chốc Lam Vãn Thanh cảm thấy mình thiếu nợ anh, cô bước về phía trước một bước nhỏ, nhón chân lên, giống như một con mèo con vùi đầu cọ vào lòng anh.
Hai tay cô luồn trong áo khoác, vòng qua eo anh, siết chặt, sau đó chống cằm lên ngực anh: “Ngày mai sau khi tan làm, chúng ta cùng đi xem phim nhé?”
Ôn Tư Sâm ngắm cô, trái tim anh nhất thời mềm nhũn như đang ngâm trong nước vậy.
Anh hôn đôi mắt quyến rũ như cướp đi hồn phách người khác, nhếch môi trả lời: “Được”