Ôn Tư Sâm hành động quá nhanh, nhanh đến mức Lam Vãn Thanh không kịp phản ứng, anh ôm cô đi qua hành lang dài, tìm được phòng, mở cửa bước vào.
Lúc cô lấy lại tinh thần đã bị anh đè lên cửa từ lâu.
Không rõ thẻ phòng bị anh ném đâu mất, bên trong chưa bật điện, rèm cửa ngăn cách ánh mặt trời, chỉ thấy loáng thoáng tia sáng chiếu qua cửa sổ.
Trước mắt Lam Vãn Thanh là bóng tối đen kịt.
Khi bạn không thể nhìn thấy thứ gì, mọi giác quan sẽ trở nên nhạy bén.
Ôn Tư Sâm ôm cô, hơi thở dày đặc và nặng nề, mặc dù cô không nhìn thấy nó nhưng hơi thở nóng bỏng gần trong gang tấc, xung quanh nổi lên ngọn lửa nóng rực.
Bỗng chốc cả người cô nóng lên.
Cô cảm giác cơ thể anh đang áp xuống, đến khi hai người dán chặt vào nhau, từ trên xuống dưới không một khe hở.
Sau đó Ôn Tư Sâm nắm lấy bàn tay của cô, mười ngón tay dần dần đan chặt.
Bầu không khí này khiến Lam Vãn Thanh căng thẳng, trong đầu cô là màn pháo hoa nổ tung rồi để lại không gian trống rỗng như một tờ giấy trắng.
Cô hít thở, toàn thân cứng ngắc đến nỗi không dám nhúc nhích: “Ôn Tư Sâm…”
Cô nức nở, gọi tên anh.
“Suỵt.” Ôn Tư Sâm lại gần, mũi anh chạm vào mũi cô, khàn giọng: “Anh biết.”
Anh biết gì chứ! Đôi mắt Lam Vãn Thanh dâng trào nước, cô khụt khịt vài tiếng.
“Đừng khóc.” Chóp mũi anh cọ vào mặt cô gái, dán lên môi cô, lấy hết tất cả tiếng nấc vì khóc của cô vào trong miệng.
Ôn Tư Sâm nắm tay cô đặt ra sau lưng để cô ôm mình, một tay anh vòng qua vai cô, tay kia đặt sau gáy, dùng sức kéo người cô về phía anh.
Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở nóng bỏng, tim đập nhanh hơn, không phân biệt được đâu là của anh, đâu là của cô.
Lam Vãn Thanh cảm thấy như sắp chết đuối trong không gian nhỏ hẹp này, không chịu được phát ra tiếng rên rỉ, cơ thể phía trên đang đè trên người cô lại nặng thêm.
Vật dưới bụng cô cũng ngày càng cứng một cách rõ rệt.
Lam Vãn Thanh cứng đờ như một tảng đá, không phải cô không nghĩ tới những chuyện này, tuy nhiên khi nó thật sự xảy ra, cô thấy bản thân “có lòng” nhưng không can đảm, từ trong ra ngoài đều sợ hãi.
Ôn Tư Sâm kéo áo khoác tây trang ngăn cách giữa hai người, hai tay anh tiếp thêm sức lực vươn sau lưng cô, mò mẫm khóa kéo vô hình ẩn sau cổ áo, anh dùng sức, thuận tiện kéo khóa một đường thẳng tấp đến mông Lam Vãn Thanh.
Anh thở từ từ, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai cô, đầu ngón tay khẽ chạm vào làn da mềm mại sau lưng cô. Lam Vãn Thanh chỉ dán miếng lót phía trước vì kiểu dáng lễ phục không thể mặc áo ngực, sau lưng cô trơn bóng nên anh dễ dàng cảm nhận được độ cong duyên dáng của xương hồ điệp, lại luyến tiếc buông tay.
Trán Lam Vãn Thanh tựa vào vai và cổ anh, hai tay ôm anh thật chặt.
Ngón tay anh không ngừng châm lửa trên người cô, cô nhịn không được bèn rên rỉ một tiếng.
Ôn Tư Sâm hôn lên chiếc cổ thiên nga, cắn nhẹ, tay anh đang nắm váy cô lập tức kéo xuống.
Khi kéo gần trước ngực, Lam Vãn Thanh ôm chặt anh ngăn lại, Ôn Tư Sâm cắn vành tai cô, khàn giọng kiềm chế: “Vãn Vãn, buông ra.”
Lam Vãn Thanh lắc đầu.
“Nghe lời.” Anh liếm sau tai, quyến rũ cô.
Lam Vãn Thanh ngứa ngáy, tay cô thả lỏng một ít, nhưng khoảnh khắc Ôn Tư Sâm kéo váy cô, bỗng nhiên cô phản ứng kịp, cánh tay siết chặt anh.
Thậm chí còn chặt hơn so với ban nãy.
“Ôn Tư Sâm, em sợ.” Lam Vãn Thanh nức nở, bây giờ cô thật sự sợ rồi: “Em không muốn.”
Đầu cô ngọ nguậy trước cổ anh, nghẹn ngào lặp lại lần nữa: “Em không muốn.”
Giọng Lam Vãn Thanh tỏ vẻ sợ hãi, Ôn Tư Sâm muốn bỏ qua cũng không được, đôi mắt người đàn ông đang nhắm lại mở ra, hương tình dần tiêu tán, anh đứng thẳng người, cúi đầu nhìn cô.
Ánh sáng mờ ảo, chỉ thấy được hai dòng nước mắt.
Ôn Tư Sâm đau lòng, anh cẩn thận chỉnh sửa váy giúp cô, hai tay anh vòng qua vai cô, cúi đầu hôn lên huyệt thái dương: “Xin lỗi, làm em sợ rồi.”
Anh siết chặt tay, áy náy: “Em đừng khóc, đừng khóc nữa.”
Lam Vãn Thanh khóc nức nở trong lòng anh, có lẽ vì anh lúc nào cũng nhượng bộ cô.
Cô ôm lấy hông anh: “Xin lỗi anh, em không phải như vậy, chỉ là em… Chỉ là…” Cô buồn bực, muốn giải thích với anh rằng không phải cô không tin anh, không phải cô không muốn ở bên anh, chẳng qua tại thời khắc này, cô cảm thấy khẩn trương, ẩn sâu bên trong là nỗi sợ hãi khiến cô lùi bước.
Lời chưa kịp thốt, dường như có nói bằng cách nào cũng không thể chứng minh nó đúng được.
Sợ anh nghĩ cô không muốn ở bên anh, sợ anh nghĩ cô không tin anh, Lam Vãn Thanh nóng nảy, tiếng khóc ngày càng lớn, cô vùi đầu vào ngực anh, khóc không thở nỗi.
Ôn Tư Sâm đau lòng không thôi, anh bế cô lên, nhờ tia sáng yếu ớt gần như không thấy gì, anh đi đến cạnh giường, ôm cô ngồi lên đùi anh.
Ôn Tư Sâm ôm cô ngồi xuống, Lam Vãn Thanh lập tức vòng hai tay quanh cổ anh, nói lời xin lỗi bên tai anh.
“Suỵt.” Ôn Tư Sâm thầm an ủi, anh vuốt ve tay cô: “Anh biết, anh đều biết.”
“Em đừng khóc nữa, nhé?” Anh dịu dàng nói: “Muốn làm anh đau lòng đến chết à?”
Một hồi lâu, Lam Vãn Thanh mới ngừng khóc.
Cô ổn định tinh thần, ngẩng đầu nhìn anh trong màn đêm, nhéo nhẹ đầu ngón tay, lẩm bẩm bằng giọng mũi: “Nếu không, nếu không chúng ta thử lại một lần nữa?”
Giờ đây, cô cảm giác không còn vội vã như vừa rồi.
Ôn Tư Sâm nghe thấy, nhưng anh chỉ cười khẽ vài tiếng.
Anh nhéo vành tai cô, cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn, cưng chiều nói: “Ngốc.”
Chuyện này nên thuận theo tự nhiên, tình cảm sâu nặng đôi bên là điều đương nhiên, vậy sao có thể xem như nhiệm vụ mà làm lại từ đầu được?
Cũng may cô cắt ngang anh, nếu tiếp tục thì anh không có lòng tin mình dừng lại được, đến lúc đó mọi chuyện xảy ra, anh còn mặt mũi nào đi gặp mặt ông nội cô đây?
Quan trọng nhất là, hôm nay anh không muốn chuyện ấy phát triển nhanh đến vậy, không có biện pháp bảo hộ, lỡ sau này “trúng thưởng”, anh càng không muốn để cô mang gánh nặng: chưa lập gia đình đã mang thai.
Ôn Tư Sâm suy nghĩ, cảm xúc nhất thời ban nãy dọa anh toát mồ hôi lạnh.
Ở bên cạnh cô càng lâu, sự tự chủ của anh ngày càng kém, không cầm lòng được muốn chạm vào cô, ôm cô và hôn cô.
Khi ở trong thang máy, lời cô nói, âm thanh thuộc về cô, cơ thể cô đều khiến tâm trí vốn đang kìm nén của anh tựa như một con báo săn đột nhiên lao ra khỏi chiếc lồng giam vậy.
Mất kiểm soát, cũng không thể kiểm soát.
Nhưng cuối cùng, vấn đề vẫn nằm ở anh, anh không thể kiềm chế chính mình, là do anh xúc động.
Ôn Tư Sâm ôm chặt cô, đau lòng nói: “Là lỗi của anh, là do anh suy nghĩ không chu đáo.”
Lam Vãn Thanh không nghĩ nhiều, cô nghi ngờ: “Ừ?”.
Ôn Tư Sâm lắc đầu, ôm cô thêm một lát, sau khi tâm tình bình thường trở lại, anh nói: “Em tắm rửa đi, anh gọi người đưa quần áo tới.”
Lam Vãn Thanh gật đầu, sợ trong phòng quá tối anh không nhìn thấy cô, nhẹ ừ một tiếng.
Chờ Ôn Tư Sâm chuẩn bị ôm cô đứng dậy, Lam Vãn Thanh lại ôm cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán sát anh, tìm kiếm môi anh.
“Anh đừng giận em.”
Cô tự trách mình.
Ôn Tư Sâm thân mật cắn chóp mũi cô, mỉm cười: “Ngốc, sao anh giận em được.”
Hết thảy đều là lỗi của anh.
Anh cọ mũi vào mặt cô: “Đừng nghĩ lung tung, hửm?”
“Ôn Tư Sâm.” Lam Vãn Thanh ôm chặt hơn, dựa vào vai anh thủ thỉ: “Em yêu anh.”
Suốt đời này, sẽ không có ai yêu thương cô như anh.
Đây là lần đầu tiên Lam Vãn Thanh thổ lộ với Ôn Tư Sâm, anh hít sâu một hơi, cũng siết chặt tay đang ôm cô, nghiêng đầu hôn lên má cô, đáp lại: “Anh cũng yêu em.”
Anh đặt cô ngồi xuống giường: “Anh đi bật đèn, em ngoan ngoãn ngồi đây.”
Lam Vãn Thanh gật đầu, quên mất anh không thấy mình, nhẹ giọng trả lời.
Vậy mà Ôn Tư Sâm giơ tay xoa đầu cô một cách chuẩn xác.
Lam Vãn Thanh: “…”
Mắt anh tốt quá nhỉ.
Ôn Tư Sâm mở đèn điện thoại, anh nhặt chiếc thẻ phòng ở góc tưởng, cắm vào thẻ điện.
Căn phòng sáng bừng ngay tức khắc.
Lam Vãn Thanh nhắm mắt lại, khi mở mắt thì Ôn Tư Sâm đã đứng trước mặt cô, anh nhìn cô, trong mắt đong đầy ý cười.
Không rõ vì sao Lam Vãn Thanh có chút xấu hổ.
Cô vừa cúi đầu, Ôn Tư Sâm đã nâng cằm cô, bàn tay ấm áp nhẹ lau nước mắt trên mặt cô, hỏi: “Anh ôm em đến phòng tắm được chứ?”
Lam Vãn Thanh lắc đầu: “Em đi được mà.”
Sau khi ở cùng anh, đôi khi cô cảm thấy cơ thể bị tàn phế, luôn để anh
ôm tới ôm lui.
Dứt lời, cô đứng lên, ai ngờ trật chân ngã nhào xuống thảm,
Ôn Tư Sâm nhanh tay lẹ mắt, túm lấy eo giữ chặt cô.
Lam Vãn Thanh: “…”
Thật muốn tìm khe hở chui vào.
Tiếng cười không thèm che giấu của Ôn Tư Sâm vang lên đỉnh đầu cô, bên tai là lồng ngực rung rung vì cười của anh, Lam Vãn Thanh quẫn bách, cô bực bội đánh vai anh một cái, cảnh cáo: “Ôn Tư Sâm, anh đủ rồi đó.”
Giọng nói của cô gái khó nén ý giận.
Ôn Tư Sâm ôm lấy cô, nâng cánh tay rồi hôn lên cái miệng nhỏ xinh, không trêu chọc cô nữa, ôm cô đi vào phòng tắm.
Anh đỡ cô đứng vững, hai tay vịn bên hông cô, thăm dò: “Được chưa?”
Lam Vãn Thanh: “…”
Cô đỡ tay anh, lui về sau một bước.
Lúc này cô mới nhận ra, vì hai người luôn đứng sát nhau nên người anh cũng bị dính không ít rượu vang đỏ, Lam Vãn Thanh chạm vào áo người đàn ông: “Quần áo của anh cũng bị bẩn rồi.”
“Ừ.” Ôn Tư Sâm nhìn theo đầu ngón tay cô, tiếp theo, anh nhướng mày: “Ý của em là muốn chúng ta cùng tắm chung à?”
Lam Vãn Thanh: “…”
Sao cô không câm điếc đi cho rồi.
Ôn Tư Sâm ngắm nhìn vẻ không nói nên lời của cô, anh buồn cười xoa đầu cô gái: “Được rồi, không chọc em nữa, anh ra ngoài trước, có việc nhớ gọi anh.”
Lam Vãn Thanh thầm bĩu môi, cô tắm rửa thôi có chuyện gì phải gọi anh.
Nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Ôn Tư Sâm xoay người đi ra ngoài, giúp cô đóng cửa lại, Lam Vãn Thanh đi đến cạnh cửa ngẫm nghĩ một lát, nên khóa hay không khóa.
Khóa lại đi, nghe có vẻ như cô không tin anh, đề phòng anh bằng mọi cách.
Nhưng nếu không khóa, cô cảm thấy hơi ngại, bởi cô chưa từng ở chung với một người đàn ông dưới mái nhà như bây giờ.
Lam Vãn Thanh nhìn khóa cửa, cô cắn môi, nhắm mắt thở dài.
Từ khi nào Lam Vãn Thanh cô trở thành một người thiếu quyết đoán như bà mẹ chồng vậy, cô mở mắt ra, trừng mắt nhìn cửa phòng tắm, dường như muốn trừng người đàn ông ngoài kia.
Đều do anh, tất cả cảm xúc bất ổn của cô đều vì sự xuất hiện của anh.
Quên nó đi.
Lam Vãn Thanh quay lưng lại, nhìn khuôn mặt ửng hồng trên gương, cô nhíu mày, không khóa cửa!
Thích làm gì thì làm đi.
Cô đến trước vòi hoa sen, chuẩn bị cởi đồ, vừa đi được hai bước đã dừng lại.
Được rồi.
Cô nghĩ rằng cô nên gọi cho anh.
Khóa kéo nằm phía sau lưng váy, kiểu váy này không giống những bộ khác, cô duỗi thẳng tay về phía sau có thể kéo xuống. Tuy nhiên, không có người bên ngoài hỗ trợ, chắc chắn cô không kéo được.
Lam Vãn Thanh: “…”
Cô di chuyển về phía cửa, mím môi, nắm tay cầm, kéo ra bên ngoài.
Kết quả là nhận lấy nụ cười nhạt của Ôn Tư Sâm, anh ung dung đứng ngoài cửa.
Cứ như anh biết rằng cô sẽ xin anh giúp đỡ, chẳng qua anh chỉ đang đứng chờ cô mà thôi.
Lam Vãn Thanh: “…”
Người đàn ông này làm cô chán ghét vô cùng.
Hai tay Lam Vãn Thanh nắm bên cửa: “Em…”
Nhìn người đàn ông nhướng mày, Lam Vãn Thanh cố nén xúc động đá anh, tiếp tục nói: “Cần anh giúp em một lát.”
Ôn Tư Sâm gật đầu: “Ừ, em nói đi.”
Giọng điệu mang ý cười rõ rệt.
Lam Vãn Thanh mím chặt môi, xoay người trước mặt anh.
“Phiền anh giúp em kéo khóa sau lưng.” Cô ngưng lại: “Em không với tới.”
Nghe tiếng bước chân phía sau, Lam Vãn Thanh chịu đựng không muốn chạy trốn, cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bóng dáng hai người chồng lên nhau trên tấm gương.
Khóe môi Ôn Tư Sâm nhếch lên, anh đứng sau lưng cô, không nhìn cô mà chỉ cúi đầu nhìn sau lưng, anh vươn tay, một tay nắm cổ áo cô, tay còn lại dùng sức kéo khóa xuống, cho đến mức cuối cùng.
Dây áo được kéo xuống, làn da trắng như tuyết dưới ánh sáng trong phòng tắm lộ ra bên ngoài, xương bả vai xinh đẹp như một con bươm bướm đang giang cánh bay.
Độ sâu của rãnh lưng vừa phải, kéo dài đến nơi quyến rũ của người phụ nữ, thoắt ẩn thoắt hiện.
Khi không gian chìm trong bóng tối, Ôn Tư Sâm hưởng thụ những trải nghiệm tuyệt vời về cảm xúc, lúc này, anh được trải nghiệm cực hạn về thị giác.
Anh không nhịn được, cúi đầu nhẹ ấn một nụ hôn lên xương bướm xinh đẹp của cô.
Thở dài một hơi.
Cảm giác người con gái run rẩy, anh ngẩng đầu, đúng lúc chạm mắt với cô trong gương.
Anh nhẹ đẩy eo cô, giọng khàn đặc: “Mau đi tắm đi.”
Lam Vãn Thanh rửa sạch rượu vang đỏ dính nhớp trên người, hai mươi phút sau, Ôn Tư Sâm tìm người mang đến một bộ lễ phục màu xanh ngọc.
Chiếc váy đi kèm với giày cao gót cùng màu, và một chiếc túi xách đỏ sậm tinh tế.
Lam Vãn Thanh ăn mặc xong xuôi, Ôn Tư Sâm cũng bước ra từ phòng thay đồ.
Cô nhìn âu phục màu xanh đậm trên người anh, còn có chiếc khăn màu đỏ sậm trên ngực, lại diễn một màn không biết nói gì.
Lam Vãn Thanh: “…”
Quả nhiên, người đàn ông này phí sức thật…
Việc mặc đồ cặp tình nhân, có thể biểu đạt bằng hai từ “hàm súc”.
Đoạn nhạc đệm vì cô mà vang lên, Lam Vãn Thanh thấy hơi xấu hổ, cô muốn đợi thêm một lát nữa hẳn xuống.
Hai người đợi đến khi tiệc cưới sắp kết thúc mới xuống lầu, đến sảnh lớn dưới, cô dâu chú rể đang đứng ở cửa tiễn khách.
Từng nhóm người đi ra, cô dâu chú rể và cha mẹ hai bên gia đình đều tươi cười chào tạm biệt.
Bóng người trước cửa khách sạn đông đúc, người qua kẻ lại, có khách tham dự tiệc cưới, cũng có khách ở tại khách sạn.
Dường như có bóng dáng người quen lóe lên, Lam Vãn Thanh híp mắt nhìn kỹ, chỉ thấy người khác chứ không phải người cô quen biết.
“Sao vậy?” Ôn Tư Sâm nhìn Lam Vãn Thanh dừng bước.
Cô nhìn lướt xung quanh, không thấy gì bất thường, lắc đầu nói: “Không có gì, em tưởng người quen, chắc em nhìn lầm rồi.”
Chắc chắn Diệp Phong Hoa sẽ thông báo cho cô biết trường hợp Lý Lí Tư xuất hiện.
Ôn Tư Sâm dẫn Lam Vãn Thanh đi qua chào hỏi bọn họ, Độ Tư Lễ nhìn nét mặt tươi cười của anh, ý nói ‘Tôi hiểu rồi.’
Lam Vãn Thanh cho rằng Ôn Tư Sâm và Độ Tư Lễ không thường xuyên liên lạc với nhau, nhưng hai người đối xử với nhau rất tốt.
Có vẻ như Độ Tư Lễ muốn nói chuyện với anh, Lam Vãn Thanh thức thời bảo lên xe trước chờ anh.
Ôn Tư Sâm giữ chặt cô, ý bảo cô không sao, cô cười trấn an anh, vỗ ngực anh nhằm an ủi.
Lam Vãn Thanh chào bọn họ, đi xuống bậc thang trước khách sạn, anh dõi theo cô xuống từng bước rồi mới nhìn Độ Tư Lễ trước mặt.
Bỗng nhiên bắt gặp vẻ mặt hoảng sợ của Độ Tư Lễ, anh ta hét to phía sau anh: “Cẩn thận!”.
Ngay sau đó chạy tới trước cửa khách sạn.
Ôn Tư Sâm nghe thấy tiếng thét chói tai của Lam Vãn Thanh, tim đập thình thịch, đột nhiên anh quay đầu lại, chỉ thấy cô đang mất thăng bằng ngã xuống bậc thềm.