*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nhược VyBeta: QuanhBộ phim truyền hình《 Điềm Chanh 》thuận lợi đóng máy, cuối cùng Giang Tỉnh Tỉnh cũng có thời gian nhàn rỗi.
Dưới sự thúc giục của Mai Ngọc, rốt cuộc Thương Giới cũng mang Giang Tỉnh Tỉnh về nhà một chuyến.
Bố mẹ anh ở biệt thự Ba Lan Loan xa hoa trên núi, trải qua cuộc sống nhàn nhã, thuận tiện cho việc dưỡng lão.
Bố Thương Giới là Thương Ngôn, mấy năm gần nay đã bắt đầu từ từ ủy quyền, để Thương Giới tiếp quản toàn bộ xí nghiệp của tập đoàn.
Thương Giới không cô phụ sự kỳ vọng của bố mẹ, quản lý công ty ngay ngắn rõ ràng, ngắn ngủn mấy năm, quy mô đã mở rộng hơn không ít, tiến vào thời kỳ phát triển nhanh chóng, trở thành thủ lĩnh của ngành sản xuất.
Về phương diện sự nghiệp, anh chưa từng làm bố mẹ nhọc lòng. Đương nhiên, điều mà bất cứ người bố người mẹ nào ở Trung Quốc lo lắng nhất...Vĩnh viễn là vấn đề cá nhân của con mình.
Tuy có không ít đứa trẻ tiếp nhận tư tưởng mới, theo đuổi chủ nghĩa độc thân không muốn kết hôn, thứ nhất để tránh nảy sinh vấn đề ở phương diện tài chính, thứ hai cũng vì không muốn bị ràng buộc. Nhưng đối với phái bảo thủ như Thương Ngôn, đương nhiên sẽ không cho phép con trai mình chơi bời lêu lỏng cả ngày, cũng không hy vọng anh một mình cô độc cả đời.
Bởi vậy, lúc Mai Ngọc nói cho ông, con trai kết hôn, hơn nữa còn là kết hôn một cách nhanh chóng, cảm giác đầu tiên của người bố bảo thủ này không phải là bị giấu diếm tới mức phẫn nộ, mà là may mắn, như là đứa con mình cực khổ nuôi dạy cuối cùng cũng biết trêu hoa ghẹo nguyệt.
Đương nhiên, ông cũng vô cùng tò mò với người con dâu thần bí này.
Năm nay Thương Giới hai mươi tám, số phụ nữ nửa đời trước anh đã từ chối có thể xếp được một bàn cờ vây, vì vấn đề phương diện tâm lý của mình, từ đầu tới cuối không chịu tiếp nhận bất cứ cô gái nào.
Có thể khiến anh buông bỏ chấp niệm về bệnh tật, nguyện ý mở rộng cửa lòng tiếp nhận, chắc chắn không phải cô gái bình thường.
Lần đầu tiên Thương Ngôn nhìn thấy Giang Tỉnh Tỉnh, quả nhiên chấn động không nhỏ: "Là cô gái đó sao?!"
Mai Ngọc mỉm cười: "Là Bạch Khanh Khanh trong《 Bạch trú chi thành 》 ông thích nhất đó."
Trên mặt Thương Ngôn hiếm khi hiện lên vẻ ngại ngùng, quở trách: "Sao bà không nói trước với tôi một tiếng?"
"Không phải là muốn cho ông một bất ngờ sao, lần trước ông còn nói, nếu con trai ông có cơ hội nhìn thấy Bạch Khanh Khanh thì kêu nó xin chữ ký giúp ông."
Lúc này mặt già của Thương Ngôn đúng là đỏ lên: "Tôi nói mấy lời này lúc nào, bà đừng có nói bậy!"
Một bó tuổi còn hâm mộ thần tượng, nói ra đúng là khiến người ta chê cười. Nhưng Thương Ngôn vô cùng thưởng thức Giang Tỉnh Tỉnh, tuy cô còn trẻ nhưng là một diễn viên gạo cội, diễn nhân vật Bạch Khanh Khanh rất sống động.
Thế nhân đều nói một bức tranh, hình dung thì dễ vẽ thì khó, Thương Ngôn đã nhìn ra, Giang Tỉnh Tỉnh tuyệt đối thuộc diễn viên có thực lực.
Thương Ngôn hiểu biết về diễn xuất, cho nên mới cưới Mai Ngọc làm vợ, nhiều năm qua vẫn chung thủy không hai lòng, chính là bị kỹ thuật diễn và mị lực năm đó của vợ mình thu phục.
Chỉ có thưởng thức mới có thể tôn trọng, quá nhiều nữ minh tinh vì tuổi trẻ mĩ mạo mà gả vào hào môn, ban đầu là gióng trống khua chiêng, sau này nhan sắc tàn phai, trơ mắt nhìn chồng mình trăng hoa bên ngoài, thế nhưng cũng không thể làm gì, ngay cả dũng khí ly hôn cũng không có. Ví dụ như thế, ở đâu cũng có.
Thương Ngôn và Mai Ngọc cưới nhau mười năm vẫn ân ái như ngày đầu, trở thành một đôi giai ngẫu khiến người ta cực kỳ hâm mộ, Mai Ngọc không chỉ có sự yêu thích và thương tiếc của đàn ông, còn có sự thưởng thức và kính trọng, kéo dài được hôn nhân ân ái.
Giang Tỉnh Tỉnh đàng hoàng đi bên cạnh Thương Giới, lễ phép gọi một tiếng: "Cháu chào cô chú."
Mai Ngọc cười nói: "Giờ còn gọi là cô chú gì chứ, nếu đã là con dâu nhà họ Thương chúng ta, đương nhiên phải sửa miệng."
Giang Tỉnh Tỉnh thấp thỏm nhìn Thương Giới, mặt mày Thương Giới bình thản, nhẹ nhàng nắm tay cô, ý bảo yên tâm.
Vì thế Giang Tỉnh Tỉnh ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Bố, mẹ."
"Này." Mai Ngọc nói, dùng khuỷu tay thúc người chồng đang còn sững sờ: "Con dâu gọi ông đó!"
Thương Ngôn lập tức đáp lại, đưa bao lì xì đã chuẩn bị trước: "Đây là lễ gặp mặt."
Giang Tỉnh Tỉnh không ngờ bây giờ còn có lễ gặp mặt, không biết có nên nhận hay không, luống cuống nhìn Thương Giới.
"Bố mẹ cho em, em cứ nhận lấy đi." Anh mỉm cười dịu dàng, nói: "Anh có muốn cũng không có đâu."
Mai Ngọc nhét bao lì xì vào tay Giang Tỉnh Tỉnh: "Cầm đi, lễ nghĩa nhà họ Thương chu toàn, con không cần áp lực, lúc trước mẹ vào cửa, bố mẹ chồng cũng tặng bao lì xì đấy."
Sau khi cảm ơn, Giang Tỉnh Tỉnh nhận lấy bao lì xì.
"Thằng con thối tha, cưới lâu vậy rồi, rốt cuộc cũng chịu mang vợ về, bố đang ngày đêm ngóng trông đấy."
Thương Giới cười nhẹ: "Còn sợ bố không đồng ý."
"Cho dù bố không đồng ý, không phải con cũng đã cưới vào cửa sao, mấy năm nay, đã bao lâu con không nghe lời bố rồi, muốn làm cái gì thì cứ làm, bố già rồi, không cho con ý kiến được."
"Gừng càng già càng cay mà bố."
Nghe Thương Giới tán gẫu việc nhà với bố mẹ, rất khác so với ngày thường, lúc này mới dính khói lửa nhân gian.
Thương Ngôn lại hỏi Giang Tỉnh Tỉnh: "Nghe nói con là cô nhi?"
Giang Tỉnh Tỉnh hơi căng thẳng, trả lời: "Vâng, nhưng con được bà con nhận nuôi từ nhỏ, người trong nhà đều đối xử với con rất tốt, con còn có một người anh."
Thương Giới cầm tay cô, ý bảo cô không cần khẩn trương như thế.
Thật ra lúc Giang Tỉnh Tỉnh biết Thương Giới muốn mang cô về nhà, trong lòng rất thấp thỏm. Gia thế cô không được tốt, không chỉ không môn đăng hộ đối với nhà họ Thương, thậm chí ngay cả gia đình bình thường cũng không.
Không biết họ có để ý hay không.
Mai Ngọc nhìn ra tâm tư của Giang Tỉnh Tỉnh, an ủi: "Nếu con đã mở miệng kêu chúng ta một tiếng bố mẹ, vậy sau này con chính là con của bố mẹ, nếu thằng nhóc này bắt nạt con, con cứ nói với bố mẹ, bố mẹ giáo huấn nó."
Thương Giới cười nói: "Con trai hai mươi mấy năm còn không bằng con dâu mấy tháng sao?"
"Con biết thì tốt."
Trong lòng Giang Tỉnh Tỉnh rất cảm động, nhìn ra gia đình Thương Giới thật sự hạnh phúc, không biết là có bao nhiêu may mắn mới có thể có được bố mẹ tốt như thế.
Người một nhà hoà thuận vui vẻ ăn cơm tối, Thương Ngôn thuận miệng hỏi Mai Ngọc: "Bà có cảm thấy, Tỉnh Tỉnh và con bé nhà họ Thẩm khá giống nhau không?"
Lời vừa nói ra, Mai Ngọc lập tức chú ý. Mà cùng lúc đó, Thương Giới cũng ngẩng đầu lên, nhìn bố mình.
Con bé nhà họ Thẩm, không phải là Thẩm Niệm Niệm mà lúc trước Thương Giới tìm Mai Ngọc dò hỏi sao.
Mai Ngọc cẩn thận đánh giá Giang Tỉnh Tỉnh, lúc trước đã cảm thấy hơi quen mắt, nhưng vì Thẩm Niệm Niệm đã đi du học nhiều năm, kí ức khắc trong đầu bà vẫn là dáng vẻ Thẩm Niệm Niệm khi còn nhỏ, cho nên không nghĩ nhiều.
Lúc này nghe chồng nhắc đến, bà mới nhận ra, nói về diện mạo, hai cô bé này thật sự khá giống nhau.
"Con trai, con thấy Tỉnh Tỉnh có giống Thẩm Niệm Niệm không?"
Thương Giới: "Con không nhớ."
Giang Tỉnh Tỉnh khó hiểu: "Con giống ai ạ?"
Mai Ngọc giải thích: "Là con gái của một gia đình có quan hệ nhiều đời với nhà chúng ta, tên là Thẩm Niệm Niệm, hai đứa nó là thanh mai trúc mã, khi còn nhỏ Thẩm Niệm Niệm rất thích tới nhà chúng ta chơi."
Thương Giới lập tức bổ sung: "Chỉ là khi còn nhỏ thôi, đã nhiều năm không gặp rồi."
Thương Ngôn thuận miệng nói: "Đúng thế, sau này con bé kia ra nước ngoài, nếu không bố và lão Thẩm còn cân nhắc kết thông gia."
"Bố, thông gia gì chứ, bố đừng có nói bậy được không?"
Vợ anh rất là hẹp hòi.
Quả nhiên, Giang Tỉnh Tỉnh không hỏi nhiều, rầu rĩ cầm ly uống một ngụm nước.
Cô không nói một lời, lại khiến trong lòng Thương Giới bắt đầu lo sợ bất an.
...
Buổi tối, bố mẹ Thương Giới sắp xếp cho đôi vợ chồng mới cưới một căn phòng, đây là phòng ngủ hồi niên thiếu của Thương Giới, bài trí trong phòng vẫn duy trì như thời anh còn là học sinh.
Phòng trang trí đơn giản, trên tủ dựa tường chất đống sách, một cái tủ khác đặt rất nhiều cúp anh có được khi còn đi học.
Mà một mặt tường toàn là giấy khen, được Mai Ngọc lồng vào khung thủy tinh, cẩn thận giữ gìn.
Đủ để nhìn thấy toàn bộ hào quang chói sáng thời niên thiếu của anh.
Giang Tỉnh Tỉnh nhẹ nhàng vuốt ve mấy tấm giấy khen, trong đầu nghĩ nếu như không có bệnh, cuộc đời của anh sẽ hoàn mỹ đến mức nào!
Cô cầm lòng không đậu, che trán mình lại, cảm thán trời cao vĩnh viễn không cho ai tất cả.
Cô phát hiện một khung ảnh trong cái tủ bên cạnh, trong ảnh là những gương mặt ngây ngô của đội bóng rổ, họ
đứng thành hai hàng, mặc đồng phục thể thao, trong tay ôm bóng rổ, cười sáng lạn với màn ảnh, thanh xuân dào dạt.
Thương Giới đứng giữa hàng thứ hai, đôi mắt đào hoa chứa ý cười, khóe miệng nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng ngay ngắn, cơ bắp trên tay còn chưa quá hiện rõ, khuôn mặt trẻ trung giàu sức sống.
Trong đám người, anh vĩnh viễn là người đáng chú ý nhất.
Lúc Giang Tỉnh Tỉnh tham quan phòng, Thương Giới bị Thương Ngôn kêu vào thư phòng, tuy nói là chơi cờ vây với ông, nhưng không biết hai bố con họ sẽ nói gì, có thể nhắc tới cô không.
Giang Tỉnh Tỉnh hơi thấp thỏm, bắt đầu ủ rũ, lên giường nhắm mắt muốn đi ngủ.
Lúc mơ màng, cô nghe thấy xung quanh có động tĩnh, sau đó là một cơ thể cực nóng chui vào chăn, ôm eo cô từ phía sau.
Giang Tỉnh Tỉnh tỉnh lại, nhưng không cử động, hỏi: "Bố anh tìm anh nói gì thế?"
Thương Giới vùi mặt vào cổ cô, hít sâu, nói: "Không có chuyện gì khác, kêu anh đối xử với em cho đàng hoàng. Nếu đã thành gia, người đàn ông phải lấy gia đình làm trọng, tiệc rượu yến tiệc có thể đẩy thì đẩy, tan tầm đúng giờ về nhà với vợ, nỗ lực nhiều hơn, năm sau sinh một cô bé hoặc một thằng bé, làm một người bố có trách nhiệm."
Giang Tỉnh Tỉnh không khỏi cảm thán, gia phong nhà họ Thương đúng là rất tốt, thảo nào có thể dạy ra đứa con ưu tú như vậy.
Sau đó anh quả thực muốn bắt đầu "nỗ lực nhiều hơn", ngón tay thon dài cũng không thành thật.
Nhưng không biết vì sao, Giang Tỉnh Tỉnh không có hứng thú, hoàn toàn không đáp lại sự trêu chọc của anh.
Thương Giới cảm thấy là lạ, đứng dậy hỏi: "Sao thế?"
"Không sao hết." Giang Tỉnh Tỉnh vẫn đưa lưng về phía anh như cũ: "Đêm nay hơi mệt."
Thương Giới ngẫm nghĩ, hỏi: "Thẩm Niệm Niệm?"
Đôi mắt anh sắc bén, thoáng cái đã chọc thủng tâm tư cô.
"Vì hôm nay bố anh nhắc tới Thẩm Niệm Niệm phải không?"
Giang Tỉnh Tỉnh quay người, cách bóng đêm dày đặc, đối mặt với anh, đầu ngón tay chọc vào phần ngực cứng rắn, gằn từng chữ một: "Thanh - mai - trúc - mã."
"Không có chuyện đó." Thương Giới nói: "Nói cho đúng thì, anh và Lâm Xuyên mới là thanh mai trúc mã chung giường chung tã, em ăn dấm với Thẩm Niệm Niệm, còn không bằng ăn dấm với Lâm Xuyên, còn chua hơn."
Giang Tỉnh Tỉnh bật cười, sau đó lại nghiêm mặt: "Anh học chuyển chủ đề với ai đấy?"
Thương Giới nhún vai: "Tự học thành tài."
Giang Tỉnh Tỉnh lười khua môi múa mép với anh, nói thẳng: "Em giống cô ta?"
Đối với sự thật khách quan, Thương Giới sẽ không phủ nhận, chỉ nói: "Có phần, tuy anh đã không nhớ rõ cô ta trông thế nào, nhiều năm không gặp rồi."
Ngụ ý, em có thể yên tâm.
"Cho nên là vì em giống, anh mới có thể chú ý đến em sao?"
Thương Giới:...
Xem ra là chuyện ngày càng rắc rối.
Giang Tỉnh Tỉnh sầu lo: "Nếu cô ta trở về, anh sẽ rời khỏi em à?"
Thương Giới:...
Thấy anh không còn gì để nói, Giang Tỉnh Tỉnh cho rằng mình chọc trúng tâm tư của anh, cô đau lòng trở người.
Quả nhiên là như tình tiết trong tiểu thuyết tổng tài cẩu huyết, chỉ là vật thay thế gì đó.
Rất lâu sau, người đàn ông phía sau mới bình tĩnh mở miệng: "Anh khiến em không cảm giác an toàn vậy sao?"
Giang Tỉnh Tỉnh không nói gì, cô cũng không biết đêm nay mình bị gì, đa sầu đa cảm, không hề giống bản thân ngày thường.
Có lẽ là vì tất cả đều quá trân quý, bây giờ cô có một người chồng yêu thương mình, có bố và mẹ, cô muốn nắm giữ sự ấm áp này, cho nên tương đối lo được lo mất.
Dĩ nhiên Thương Giới cũng không có kinh nghiệm dỗ con gái, chỉ cứng nhắc nói: "Chuyện không có căn cứ, anh không muốn biện giải, chỉ nói một lần, không phải như em nghĩ."
Anh cũng quay lưng lại, áp xuống dục vọng xao động trong cơ thể.
Trong bóng tối, thời gian trôi đi thong thả dị thường, cả hai người đang giận dỗi nhau đều không ngủ.
Sau một lúc lâu, anh nghe thấy cô gái phía sau hít mũi, rất rất nhỏ, nhưng trong hoàn cảnh yên ắng, trở nên vô cùng rõ ràng.
Cái loại đau lòng như lúc mơ thấy giấc mộng kia lại xuất hiện, cảm giác trái tim thắt lại, khó chịu đến cực điểm.
Anh xoay người lại, phát hiện bả vai cô đang run rẩy, cô cắn tay mình, nỗ lực ức chế cảm xúc đang lan tràn.
Thương Giới vô cùng khó chịu.
Cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp, xoay người lại, bàn tay dày rộng đặt trên vai cô, nhẹ nhàng vỗ: "Được rồi."
Không được, cô gái này vẫn không phản ứng với anh.
"Vừa rồi thái độ của anh không đúng, xin lỗi em."
Giang Tỉnh Tỉnh ngồi dậy, đỏ mắt nhìn anh: "Anh không cần xin lỗi, anh nói chuyện với em đàng hoàng, em cũng không phải người không nói đạo lý."
Cũng đúng, trước nay cô luôn hiểu chuyện ngoan ngoãn, rất ít khi cáu kỉnh, không có bệnh công chúa như mấy cô gái khác.
Thương Giới kiên nhẫn giải thích: "Thẩm Niệm Niệm là người bạn khác phái duy nhất hồi còn nhỏ của anh, nhưng sau đó... Sau đó anh và cô ta đã xa cách, ở tuổi đó, ngay cả khái niệm thích cũng không có, càng không nói đến cái gì mà vì có bề ngoài giống nên mới ở bên em."
Giang Tỉnh Tỉnh hít mũi, tủi thân nhìn anh: "Thật không?"
"Anh không nói dối."
Giang Tỉnh Tỉnh biết anh sẽ không nói dối, không được tự nhiên, nói: "Em rất hay ghen, nếu anh thật sự muốn lâu dài với em thì không thể có bất cứ tai tiếng gì với hoa đán tiểu hoa vân vân, biết không?"
Từ nhỏ cô đã hai bàn tay trắng, cho nên những thứ thuộc về mình thì luôn nắm chặt.
Thương Giới không trả lời, ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy anh ngoan ngoãn phục tùng như thế, tựa như một con chó núi Pyrenees [1], vì thế Giang Tỉnh Tỉnh khen thưởng bằng cách xoa đầu anh, cười hỏi: "Vậy anh thích em không?"
[1] Chó núi Pyrenees là một giống chó chăn cừu có xuất xứ từ Pháp và Tây Ban Nha nhưng có nguồn gốc từ vùng Kuvasz của Hungari và vùng Maremmano-Abruzzese. Chúng còn có nhiều tên khác như chó gấu.
Thương Giới sửng sốt, mất tự nhiên quay mặt đi: "Được một tấc lại muốn thêm một thước."
"Nói thích em rất khó sao?" Giang Tỉnh Tỉnh nhìn anh, làm nũng: "Anh không nói, làm sao mà em biết được?"
Thương Giới bất đắc dĩ: "Chính em không tự cảm giác được sao?"
"Không, em muốn nghe anh nói."
"Anh không muốn nói, nhưng mà..." Thương Giới trực tiếp cầm cổ tay cô, đè cô trên chiếc giường mềm mại, phong bế môi cô.
"Nói chung, loại chuyện này dùng thực tiễn để cảm nhận là tốt nhất."
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Ngủ, mẹ nó, đúng là dùng thực tiễn để cảm nhận là tốt nhất!
_________________
[1] Chó núi Pyrenees[6] Macaron: Một loại bánh ngọt của Pháp, với lớp nhân được kẹp giữa hai mặt bánhQuanh: Mình là tín đồ của blueberry macaron, siêu ngon ^^