Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Sau khi chọc tức Thương Giới, sự nghiệp của Văn Dương trượt dốc thảm hại, hiện tại không có công ty quản lý nào dám kí với anh ta, mà năng lực của anh ta cũng có hạn, không lấy được vai diễn có lời thoại, chỉ có thể trà trộn trong đám diễn viên quần chúng, kiếm miếng cơm sống qua ngày.
Ngày ấy sau khi tham gia tiệc sinh nhật của Thẩm Sơ Ngôn, Thẩm Niệm Niệm bắt đầu có hứng thú mãnh liệt với thân thế của Giang Tỉnh Tỉnh, ngầm điều tra thân thế của cô, Văn Dương cứ vậy lọt vào tầm mắt của Thẩm Niệm Niệm.
Ở quán cà phê cao cấp đầu phố, Văn Dương mặc chiếc áo khoác cũ, chán nản đi tới trước mặt Thẩm Niệm Niệm.
Tuy tuổi hai người không cách nhau là mấy, nhưng người xung quanh khó có thể nghĩ đôi nam nữ trẻ tuổi này là người yêu, thậm chí là bạn bè cũng không.
Bởi vì dù là diện mạo bên ngoài hay cách ăn mặc, đều cách xa nhau một trời một vực.
Thẩm Niệm Niệm mặc hàng hiệu xa xỉ, làn da mềm mịn được chăm sóc kĩ càng, khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi căng mịn đỏ tươi.
Mà Văn Dương vừa diễn cảnh đêm xong, chưa kịp về nghỉ ngơi, trạng thái tinh thần rất kém, hốc mắt thâm xì, còn ngáp mấy cái.
Anh ta ngồi đối diện Thẩm Niệm Niệm, uống hai ngụm cà phê, không kiên nhẫn hỏi, "Cô gái, tôi có quen cô sao?"
"Anh chính là Văn Dương đúng không?" Thẩm Niệm Niệm cũng không nói lời vô nghĩa, "Anh không quen tôi, hôm nay là tôi tìm anh, muốn hỏi thăm chút chuyện về Giang Tỉnh Tỉnh, nghe nói anh quen cô ta từ nhỏ, quan hệ trước kia cũng không tệ."
"Tôi với cô ta đã không còn liên hệ." Văn Dương bất mãn hừ một tiếng, "Tôi biến thành cái dạng này, chính là nhờ cô ta ban tặng."
Trong mắt Thẩm Niệm Niệm lóe lên ánh sáng, "Vậy anh có muốn trả thù cô ta không?"
Văn Dương nghi ngờ nhìn cô ta, không khách khí nói: "Cô là ai, sao tôi phải bàn luận với cô chuyện này?"
Thẩm Niệm Niệm biết, nếu không tự giới thiệu, rất khó lấy được sự tín nhiệm của tên đàn ông nham hiểm này, vì thế cô ta cao giọng nói: "Tôi là Thẩm Niệm Niệm, có biết tập đoàn Thẩm thị không, tôi là đại tiểu thư tập đoàn Thẩm thị."
Văn Dương nở nụ cười trêu trọc, "Ôi chao, tiểu thư nhà giàu à, sao Giang Tỉnh Tỉnh lại đắc tội cô?"
"Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi." Thẩm Niệm Niệm học dáng vẻ của nhân vật phản diện trên TV, lên giọng, "Anh chỉ cần nói toàn bộ mọi chuyện anh biết về cô ta là được."
Văn Dương dựa người vào ghế, chậm chạp nói: "Cô Thẩm, cô phải biết rằng, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, cô gọi tôi tới quán cà phê cao cấp thế này, cô rảnh nhưng tôi không rảnh, cô cũng nhìn ra rồi đấy, giờ kiếm miếng ăn cũng là cả vấn đề với tôi, nào có tâm tình uống cà phê."
Thẩm Niệm Niệm hiểu được, tên đàn ông này rất láu cá, không dễ moi được từ miệng anh ta.
Ngón tay đính đá tinh xảo rút chi phiếu trong ví, viết một chuỗi con số, đưa cho Văn Dương.
Văn Dương cầm lấy chi phiếu, là năm chữ số, vừa lòng đút vào ví.
"Từ nhỏ Giang Tỉnh Tỉnh đã gia nhập đoàn kịch, nghe trưởng đoàn kịch – bà Giang nói, lúc mới mang về giống như đứa ngốc, đã sáu, bảy tuổi còn chưa biết nói. Cho nên mọi người đoán rằng đây là một đứa trẻ thiểu năng, bởi vì đầu óc không ổn định nên bị bố mẹ bỏ rơi."
"Nhưng bà Giang không ghét bỏ cô ta, coi như cháu gái ruột mà nuôi nấng, cứ chăm sóc như vậy, cô ta dần khôi phục như bình thường."
Văn Dương nhấp một ngụm cà phê, nói tiếp: "Tất cả đều là do mấy người có tuổi trong đoàn kịch kể lại, lúc tôi tham gia đoàn kịch, cô ta đã hoàn toàn bình thường, lên sân khấu biểu diễn nhiều năm, là đóa hoa nhỏ của đoàn kịch. Ừm, tất cả chỉ có vậy, cô muốn biết gì nữa?"
"Tại sao trên mặt cô ta có vết sẹo?"
Văn Dương híp mắt, nhìn Thẩm Niệm Niệm, "Tôi nói này đại tiểu thư nhà họ Thẩm, vì sao cô lại có hứng thú với Giang Tỉnh Tỉnh, cô ta đoạt bạn trai của cô à?"
"Hừ! Loại như cô ta cũng có tư cách đó sao?"
Văn Dương nói: "Năm ba tuổi lên sân khấu diễn kịch, không cẩn thận đụng phải đạo cụ."
"Thật sao?" Thẩm Niệm Niệm nghi ngờ hỏi: "Đúng là tự mình làm thương mình?"
Văn Dương nhìn cô ta chằm chằm, thấp giọng nói: "Nếu không thì sao nữa?"
Thẩm Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Được, tôi biết rồi, anh đi đi."
Văn Dương không muốn bị khinh thường đuổi đi như vậy, "Cô Thẩm, hồi mười tuổi tôi mới quen Giang Tỉnh Tỉnh."
Anh ta hàm ý nhìn cô ta, "Tôi phát hiện cô và cô ta rất giống nhau."
Thẩm Niệm Niệm
phẫn nộ trừng mắt nhìn anh ta, "Anh nói bậy gì đấy!"
"Là tôi nói bậy." Anh ta chậm chạp đứng lên, cúi người lại gần Thẩm Niệm Niệm, "Nếu sau này cô Thẩm có gì muốn hỏi về Giang Tỉnh Tỉnh, có thể tới tìm tôi, tôi luôn sẵn lòng."
Lúc Thẩm Niệm Niệm ra khỏi quán cà phê, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô gái kia đã chết từ lâu, Thẩm Niệm Niệm tận mắt nhìn thấy, buổi tối hôm đó nước chảy xiết như vậy, cô ta còn nhỏ, không biết bơi, sao có thể sống sót, tất cả chỉ là trùng hợp, đúng vậy!
Mà sau khi Văn Dương gặp Thẩm Niệm Niệm, trong lòng có phần bối rối.
Buổi tối, anh ta nằm trên giường trong một căn nhà cho thuê nhỏ hẹp, cầm chi phiếu trị giá hai chục, càng nghĩ càng không thông.
Ban đầu, Văn Dương nghĩ Giang Tỉnh Tỉnh đắc tội với Thẩm Niệm Niệm, Thẩm Niệm Niệm muốn trả thù, gọi anh ta tới tra hỏi.
Nhưng sau khi trò chuyện xong, anh ta phát hiện Thẩm Niệm Niệm rất quan tâm tới vết sẹo của Giang Tỉnh Tỉnh.
Rốt cuộc vết sẹo kia có bí ẩn gì, vì sao có thể khiến một tiểu thư nhà giàu chú ý đến như vậy?
Văn Dương để lại một đường sống, không nói thật với Thẩm Niệm Niệm, vết sẹo này không phải bị thương trong lúc tập luyện, mà vốn đã có, ngay từ lúc bà Giang nhận nuôi cô ta là đã có.
Bà Giang luôn lặp đi lặp lại, kẻ nào có thể nhẫn tâm dùng dao, rạch một đường trên mặt đứa bé, chẳng phải hủy cả một đời người sao?
Chuyện này luôn khắc sâu trong trí nhớ Văn Dương.
Không nói chuyện này, bởi vì anh nhìn trúng con cá béo Thẩm Niệm Niệm, cô ta chính là thiên kim của tập đoàn Thẩm thị, một lần đã là hai chục, cũng mệt cho cô ta chi ra. Nếu đã tìm tới cửa, anh ta quyết tâm phải để cô ta nôn ra hết.
...
Giang Tỉnh không biết Thẩm Niệm Niệm điều tra chuyện của mình.
Sau khi 《 Lời nói dối chốn đất đỏ 》chiếu ở khắp các rạp phim trong nước, từ suất đầu tiên đã bán được tám nghìn vé, điều này đối với phim điện ảnh đề tài phá án trong nước mà nói, là thành tích không tồi!
Sau khi kết thúc bộ phim, công ty cho Giang Tỉnh Tỉnh nghỉ ngơi một khoảng thời gian, để cho cô nghỉ ngơi, hồi phục cho tốt.
Ban đầu Thương Giới còn muốn nghỉ phép, cùng cô ra ngoài, nhưng so với đi xa, cô lại càng muốn ở nhà hơn, ngày nào cũng được ngủ thỏa thích.
Tuy vậy cô đã quen với lịch làm việc đêm ngày quay phim hỗn loạn, vậy nên khi sinh hoạt bình thường, chưa quen được.
Tối nào, người nào đó cũng lăn qua lăn lại, khó có thể ngon giấc.
Giường trong phòng ngủ rất lớn, Thương Giới chiếm một nửa, không để ý tới cô, để cô tự mình ầm ĩ.
"Anh ngủ rồi à?"
"Ừ."
"Ngủ mà còn trả lời em."
"Ừ."
"Thương Giới." Cô lăn tới bên cạnh anh, vươn móng vuốt nhéo mặt anh, "Anh có mệt không?"
Thương Giới không mở mắt, thản nhiên nói: "Không, nhưng giờ là thời gian nghỉ ngơi."
"Nhưng không buồn ngủ cũng bắt buộc phải đi ngủ sao?"
"Đúng vậy."
"Không ngủ được thì làm sao bây giờ?"
"Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi."
Giang Tỉnh Tỉnh lè lưỡi, cô phát hiện thời gian làm việc và nghỉ ngơi của người đàn ông này còn nghiêm khắc hơn cả quân nhân.
"Nhưng em... thật sự không ngủ được." Giang Tỉnh Tỉnh ngồi dậy, xoa cằm nghĩ ngợi, đột nhiên đề nghị, "Dù sao mai cũng là cuối tuần, anh dẫn em ra ngoài chơi được không?"
"Không được, ngủ." Anh ấn đầu cô, đè cô dưới thân, "Không ngủ được thì vận động, mệt là có thể ngủ."
Giang Tỉnh Tỉnh vội đẩy anh ra, "Không vận động! Anh ngủ đi, em không quấy rầy anh nữa."