Anh muốn cô tan tầm sớm hơi một chút, nhưng không có lý do.
“Tôi đi đây”.
Anh đem cà phê trả lại tay cô.
“Không phải muốn uống cà phê sao?”.
Cô nhìn quần áo anh mặc, tuy rằng đẹp, nhưng không phù hợp triết lý mặc quần áo của anh, cô cảm thấy buồn cười, nhưng không dám cười ra tiếng, đem ý cười cố nhịn xuống.
“Không uống”.
“Không cần A chính đến đón sao?”.
“Không cần!”.
Anh tao nhã cười, chỉ có chính anh mới biết anh cắn răng không lộ biểu hiện.
Trình Gia Gia không ngăn cản, dù sao hai người cũng không quá quen thân, Trần Phong Vũ thắng đi đến cửa, cô vẫn không biết vì sao đột nhiên anh lại vào cửa hàng cô.
“Rốt cuộc anh ta là ai? ”.
Trần Phong Vũ đi ra ngoài, Nghiêm Phẩm Hạo mới hỏi.
“Là chồng trên danh nghĩa của tôi”.
Cô nhún vai với Nghiêm Phẩm Hạo, bất đắc dĩ.
Nghiêm Phẩm Hạo đang nhấp miệng uống cà phê, bởi vì lời của cô vừa dọa điên, cứ như vậy phun ra.
“Anh ta chính là Trần Phong Vũ?”.
Nghiêm Phẩm Hạo rút giấy ăn, lau khóe môi mình.
“Phải ”.
Cô gật đầu, cười nhìn Nghiêm Phẩm Hạo đang giật mình.
Đúng vậy, anh ta chính là Trần Phong Vũ, là chồng trên danh nghĩa của cô!
***
Trình Gia Gia mới mở cửa nhà, ngọn đèn yếu ớt tỏa, khác hẳn với bóng tối mọi ngày, chẳng lẽ Trần Phong Vũ ở nhà?
Cô cố giữ tim mình, nhíu mày, nhà những bốn mươi mét vuông lại chỉ mình cô ở, hơn một người hô hấp, làm cho cô càng thận trọng.
Đang muốn về phòng mình thì …
“Em về rồi sao?”.
Giọng Trần Phong Vũ đột nhiên vang lên khiến cô giật mình.
Lúc này cô mới thấy anh nằm trên ghế sofa, từ từ ngồi dậy.
“Sao anh lại ở nhà?”.
Rõ ràng trong lòng cô biết anh ta ở nhà, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi.
Trước kia anh không đến mười hai giờ ở nhà, nhìn anh vẫn áo T-shirt quần soóc, chẳng lẽ anh ra khỏi cửa hàng cô vẫn không đi ra ngoài sao?
“Đây là nhà của tôi, vì sao tôi lại không thể ở nhà …?”.
Anh trêu trọc như mỉa mai.
“Không phải! Là tôi không nghĩ đến …”.
Cô đi về hướng phòng mình.
Bọn họ mỗi người một phòng, anh ngủ phòng ngủ chủ, phòng ngủ của cô là phòng thiết bị, cho nên anh có phòng tắm riêng của mình, còn cô có phòng tắm gần nhà bếp.
“Giai Giai, muốn như vậy mới về, không sợ nguy hiểm sao?”.
Anh đã hỏi qua A Chính, A Chính nói cô không cho đưa đón tan tầm.
Bởi vì câu hỏi của anh, cô đang đi phải dừng lại.
“Không, nếu quá muộn, Phẩm Hạo đưa tôi về, nếu sớm hơn, tôi tự đi xe điện ngầm về”.
Anh đi đến trước mặt cô, ánh đèn sáng phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn tô đậm vẻ dịu dàng của cô, anh thưởng thức bộ dạng khác của cô, nhưng nghe cô nói vậy, anh