“Tiểu Vũ, ra đây xin lỗi anh Trần ngay!”, Ninh Hách âm thầm thử cử động mấy lần, nhưng Trần Hạo lại không hề di chuyển!
Với thân thủ của hắn ta mà lại không đỡ nổi ba chiêu của Trần Hạo! Ninh Hách không sợ mới lạ!
Sắc mặt Ninh Vũ trắng bệch, xin lỗi? Xin lỗi giữa đám đông thế này thì sau này mặt mũi của cậu ta để ở đâu?
Mặt mũi? Người anh trai kiêu ngạo của cậu ta còn đang quỳ kìa, mặt mũi gì nữa?
Thấy dáng vẻ đau đớn đến mức hít thở sâu của Ninh Hách, nội tâm Ninh Vũ giằng xé, nhưng lại không nói ra nổi lời xin lỗi!
Vì sao chứ? Trần Hạo chỉ là một thằng con rể ở nhờ nhà vợ thôi mà? Không, cậu ta sẽ không xin lỗi, cậu ta sẽ tìm bố đến để giải quyết!
Tống Ninh Mông muốn khuyên Trần Hạo dừng lại vì mọi chuyện đã đi quá xa rồi. Sợ là câu lạc bộ, nhà họ Ninh, nhà họ Bạch thậm chí là nhà họ Tống cũng sẽ biết tin!
Chính vào lúc này, họ lại nghe được một tiếng cười quyến rũ: “Nghe nói có người to gan không nể mặt Tiêu Nhất Phi tôi tại Cửu Khúc này hả!”
Nói rồi, Tiêu Nhất Phi xuất hiện. Cô ấy mặc một bộ váy dài màu đỏ, quyến rũ vô cùng!
Thứ màu sắc kinh diễm này áp lên người cô ấy chỉ thấy đẹp đến rực rỡ! Thu hút ánh mắt người ta!
Khi nhìn thấy Trần Hạo, nụ cười trên mặt Tiêu Nhất Phi bỗng khựng lại. Nhìn thấy Ninh Hách đang quỳ dưới chân anh thì cô ấy tắt luôn nụ cười.
“Lại gặp nhau rồi, thật là mừng quá!”, Tiêu Nhất Phi cười mỉm nói.
Trần Hạo cười ha ha: “Cô chắc chắn là mừng mà không phải là sợ chứ?”
“Nếu giờ cậu chịu buông tay thì tôi chắc chắn sẽ rất mừng đấy!”, Tiêu Nhất Phi cười tươi như hoa.
Hai người nói chuyện có cảm giác cực kỳ thân thuộc, khiến mọi người bất ngờ vô cùng.
Tiêu Nhất Phi là chủ nhân của câu lạc bộ này. Không nói đến thân phận của cô ấy, chỉ nguyên quy định của câu lạc bộ Cửu Khúc này là không cho phép sinh sự mà không ai dám trái lệnh, là đã biết rồi.
Cái tên ngốc này sao lại quen được Tiêu Nhất Phi chứ?
“Buông tay? Cũng không phải là không thể”, Trần Hạo mỉm cười, nhưng lại không hề di chuyển.
Tiêu Nhất Phi nhìn sang đám người Ninh Vũ, nghĩ một lúc là hiểu được đại khái mọi chuyện.
Sau đó cô ấy cười: “Các bạn nhỏ đều hay đến đây làm khách, vậy có thể nể mặt tôi mà xin lỗi, nhận sai với cô Tống và anh đây được không?”
Ninh Vũ hoàn toàn sững sờ, cậu ta hiểu ý của câu nói này, cũng biết thân phận của Tiêu Nhất Phi! Người phụ nữ này vừa lên tiếng thì cậu ta đã biết mình thua rồi!
Ít nhất, đây là địa bàn của Tiêu Nhất Phi. Nhưng Trần Hạo là một tên ngốc, tại sao lại còn quan trọng hơn cả đám con nhà giàu bọn họ cộng lại chứ?
Tại sao? Dựa vào cái gì?
“Tôi sai rồi! Anh thả anh tôi ra đi, có gì thì hãy đánh tôi, giết tôi đi này, có giỏi thì đến đi!”, Ninh Vũ cắn răng, tỏ vẻ hảo hán.
Trần Hạo bật cười thành tiếng, cúi xuống hỏi Ninh Hách: “Anh nói xem, loại háo sắc như cậu ta có xứng nói câu đó với tôi không?”
Ninh Hách im lặng thật lâu, Trần Hạo thả tay ra, hắn ta khó khăn đứng dậy, xoay người tát cho Ninh Vũ một cái.
“Xin lỗi! Xin lỗi lại ngay!”
Ninh Vũ sửng sốt, anh trai cậu ta chưa bao giờ ra tay với cậu ta nơi đông người, chứ đừng nói đến là tát!
Ninh Hách, anh sợ rồi sao?
Ninh Vũ có cảm giác như bị người ta phá vỡ lòng tự tôn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống: “Xin lỗi!”
Trần Hạo không nhìn vào anh em nhà họ Ninh nữa, tự mình gặm một miếng bít tết, chầm chậm nhai nuốt rồi mới nói: “Cười người hôm trước hôm sau người cười!”
Ninh Vũ đã xin lỗi rồi thì những người còn lại sao dám nói năng gì nữa, ai cũng cun cút xin lỗi Trần Hạo và Tống Ninh Mông!
Trần Hạo cũng chẳng buồn hé mí mắt, rõ ràng là chẳng quan tâm mấy lời xin lỗi sáo rỗng này!
Tiêu Nhất Phi ở bên cạnh thấy thế thì chỉ thầm đánh giá một câu: “Người đàn ông có nội tâm cực kỳ lạnh lùng và kiêu ngạo!”
Sắc mặt Ninh Hách trắng bệch, quân tử trả thù