Mà dưới tầng, Trần Hạo vừa bước ra khỏi đại sảnh Bạch Thị thì liền thấy xe của Tiêu Nhất Phi.
Tiêu Nhất Phi mỉm cười, cách qua lớp kính trong, dùng đôi mắt biết nói của mình phóng điện với Trần Hạo.
Sau khi lên xe, Trần Hạo bất lực nở nụ cười: “Tôi nói này cô Tiêu Nhất Phi, cô thật sự không sợ vợ tôi ghen hay gì? Táo bạo thế?”
Tiêu Nhất Phi cười khúc khích: “Cậu cũng tự coi trọng mình quá đấy, chưa nói đến việc Bạch Phi Nhi có ghen hay không, chỉ nói riêng quan hệ của hai ta đi? Có chỗ nào mất mặt không? Việc gì tôi phải sợ!” Trần Hạo không nói nên lời: “Nói cũng phải! Sao nào, đến tìm tôi có việc gì?”
Tiêu Nhất Phi quay sang, cười mê hồn, bắt đầu lái xe: “Chẳng phải lần trước cậu bảo có việc tốt không thể để người khác hưởng được sao, giờ tôi đang có một mối ngon đây!”
“Xem ra là cô đã có tính trước cả! Đi đâu đây?”, Trần Hạo cười đáp.
“Đến rồi sẽ biết!”, nói xong, cô ấy phóng xe, chẳng mấy chốc đã đến câu lạc bộ của Tiêu Nhất Phi – Cửu Khúc!
Tiêu Nhất Phi đỗ xe ở bên ngoài rồi dẫn Trần Hạo đi thẳng đến phòng làm việc của mình.
Đến văn phòng, hai người ngồi xuống, Tiêu Nhất Phi nhìn chằm chằm Trần Hạo, ánh mắt như thể nhìn xuyên thấu qua cả người anh.
Trần Hạo cười khổ: “Cô nhìn tôi như thế, làm tôi thấy mình như đã làm chuyện gì không thể tha thứ với cô, rồi cô tìm tôi đến đòi chịu trách nhiệm vậy!”
Tiêu Nhất Phi cười ngã ngửa: “Tôi nhìn cậu như vậy là vì muốn xem lần trước cậu bảo muốn kiếm tiền thật hay đùa!”
Khóe miệng Trần Hạo nhếch lên: “Tiền cầm cũng đâu có đau tay, tôi không chê nhiều, chỉ có điều còn phải xem xem kiếm loại tiền thế nào! Có một số loại tiền, tôi không thấy hứng thú!”
Tiêu Nhất Phi cười, mở ngăn kéo ra, lấy mấy tờ giấy trông có vẻ cũ kỹ, chậm rãi đẩy tới trước mặt Trần Hạo: “Một là không phạm pháp, hai là không trái lương tâm, không biết anh có hứng thú không?”
Trần Hạo liếc nhìn, phát hiện ra đó là một số đơn thuốc cổ.
“Đây là những thứ mẹ tôi truyền lại cho tôi, nếu ở thời trước thì chúng cũng chỉ là những đơn thuốc bình thường, nhưng trong thời đại thuốc Tây tràn lan như hiện nay, những thứ này có thể thay đổi nhiều điều, thậm chí có thể lật đổ ngành dược!"
Trần Hạo liếc mắt nhìn đơn thuốc, quả nhiên là đơn thuốc cổ xưa rất tuyệt diệu, bèn cười nói đùa: “Cô đừng quên tôi là bác sĩ, hơn nữa còn là Trung y, cô đưa cho tôi xem mấy thứ này, không sợ tôi học lỏm mất à?”
Tiêu Nhất Phi nở nụ cười mê hồn: “Mấy thứ này là của hồi môn của Nhất Phi, tôi còn đang sầu vì chẳng ai dám tiếp nhận tôi đây! Cậu cần thì tôi cho! Sau này của ăn của mặc tôi chỉ đành dựa vào cậu hết thôi!”
Trần Hạo cười lớn: “Chuyện này tôi không nhận lời cô được, ở Hoa Hạ trùng hôn là phạm pháp đấy!”
“Mơ đẹp quá ha!”, Tiêu Nhất Phi lườm nguýt: “Tôi biết cậu là người thế nào, cậu sẽ chẳng cầm không mấy đơn thuốc này đâu, trông cậu thì có vẻ chẳng quan tâm đến cái gì, ăn nằm chờ chết, chứ thực ra cậu có nguyên tắc và ngạo nghễ hơn bất cứ ai! Lưu Khánh bảo là y thuật của cậu cao minh gấp hơn cả 10 lần ông ấy, mấy đơn thuốc này trong mắt cậu khéo chẳng khác gì đống giấy vụn ấy chứ!”
Trần Hạo không tỏ rõ ý, chỉ nói: “So với mấy điều đấy, thì tôi càng tò mò một chuyện là, cô không thiếu nguồn vốn, hơn nữa lấy mấy cái này đem ra chắc chắn có thể đổi được thứ cô muốn, tại sao nhất thiết phải chọn tôi?”
Khóe miệng Tiêu Nhất Phi lộ ra vẻ xảo quyệt: “Cậu nói không sai, tôi không thiếu tiền, một khi tôi vứt mấy thứ này ra ngoài thì sẽ có vô số người tranh nhau sứt đầu mẻ trán, đến lúc ấy thì tiền cũng chỉ là con số mà thôi! Có điều, chắc cậu không biết chuyện này, nếu những đơn thuốc kia lưu hành trong thị trường, thì sẽ ảnh hưởng đến miếng bánh của rất nhiều người, hậu quả mà nó đem đến không phải ai cũng chống đỡ được!”
Trần Hạo nói: “Cô cho rằng tôi chống đỡ được sao?”
“Có chống đỡ nổi không thì tôi không biết, nhưng tôi biết cậu có gan muốn thử!”, Tiêu Nhất Phi thay đổi vẻ quyến rũ thường ngày, trong mắt hiện lên