"Ha ha ha, đây là trò đùa hài hước nhất mà tao từng nghe! Nếu không trông cậy vào nhà họ Bạch bảo vệ, thì mày từ lâu đã biến thành một đống bùn nhão rồi, có tư cách gì mà ngạo mạn trước mặt nhà họ Bách? Biến ra khỏi văn phòng của tao ngay, nếu không tao sẽ gọi bảo vệ đó!”, Bách Lương tức giận nói.
Trần Hạo nở nụ cười gian ác, nói: "Xem ra tao phải làm cho mày tỉnh táo lại thôi!"
Bốp! Trần Hạo giáng một cú đấm vào bụng Bách Lương, khiến cho Bách Lương phải ôm bụng mà câm họng.
Bốp bốp chát! Trần Hạo lại đánh hắn ta thêm một trận nữa!
Bách Nguyên An ở một bên nhìn thấy, tức giận gầm lên: "Mày mau dừng tay, dám to gan làm bậy..."
Nhưng ông ta chỉ là một ông già, thấy cháu mình bị đánh cũng chỉ biết la hét, chẳng thể nào hỗ trợ được.
Bách Lương liên tục hét lên, nhưng Trần Hạo không có ý định dừng lại!
Bách Nguyên An giận dữ đến run rẩy cả người: "Được lắm, nhà họ Bạch dám ức hiếp nhà họ Bách như thế này.
Vốn dĩ ông đây chỉ muốn dạy cho Bạch Phi Nhi một bài học.
Bây giờ thì ông đây đã đổi ý rồi.
Nhà họ Bạch cứ ở đó mà chờ gặp xui xẻo đi!"
Bốp! Trần Hạo nắm chân Bách Lương ném đi, làm Bách Lương lăn lóc về phía ông nội của mình như một quả bầu, trong khi Trần Hạo mỉm cười và ngồi xuống phía đối diện của Bách Nguyên An.
"Làm cho nhà họ Bạch gặp xui xẻo? Nhà họ Bách các người làm được sao? Thật nực cười! Nếu ông đã muốn chơi thì tôi sẽ chơi với ông! Tôi cho nhà họ Bách của các người hai lựa chọn kể từ lúc này, hoặc là chuyển cổ phần cho nhà họ Bạch, hoặc là biến mất khỏi thế giới này!”, Trần Hạo ảm đạm cười, tạo cho người ta cảm giác kinh hãi.
Bách Nguyên An ngẩn người một chút, sau đó cười điên cuồng: "Tên này hình như là chưa khỏi bệnh điên đâu!"
Lúc này, Bách Lương mới ôm mặt đứng dậy, núp sau lưng ông nội: "Mày đúng là thằng điên, mày chẳng biết gì về thế lực của nhà họ Bách ở Hải Dương cả, lần này mày đã chơi lớn rồi!"
Trần Hạo cười lạnh: "Đây là do các người tự mình lựa chọn đấy nhé!"
Vừa dứt lời, Trần Hạo liền gửi một tin nhắn đi.
Trong lúc ông cháu hai người kia còn đang tưởng tượng ra cảnh tên ngu ngốc trước mặt sẽ phải chết thê thảm như thế nào, thì bỗng nhiên điện thoại của Bách Nguyên An rung lên.
Bách Nguyên An phách lối bắt điện thoại: "A lô..."
"Ông chủ, là tôi...!công ty của chúng ta...!công ty đã bị nhắm tới!"
"Cái gì? Chuyện gì xảy ra vậy?", một giây trước, Bách Nguyên An còn tưởng rằng con kiến nhỏ trước mặt có thể bị mình bóp chết, thì ngay giây sau ông ta đã bị chấn động thất kinh!
"Các nhà cung cấp đồng loạt hủy bỏ việc cung cấp.
Ngay cả hai lô nguyên liệu đã đến Hải Dương cũng đã quay đầu và nhanh chóng lái xe trở về sau khi nhận được tin tức!"
“Chuyện này… chuyện này sao có thể?”, trong mắt Bách Nguyên An tràn đầy hoảng sợ, nhưng ông ta đã sớm bình tĩnh lại: “Hãy tìm một nhà cung cấp nguyên liệu địa phương để thay thế đi!"
"Tôi đã cố tìm, nhưng không ai tiếp điện thoại cả..."
“Cái gì?”, Bách Nguyên An kinh ngạc đứng lên.
“Ông chủ, đừng lo lắng, tôi sẽ nghĩ ra biện pháp!”, người đàn ông nghe điện thoại nói xong liền cúp máy.
Bách Nguyên An chậm rãi đặt điện thoại trong tay xuống, sau đó nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt liền rơi vào Trần Hạo.
Trần Hạo ngạo nghễ cười, nét mặt vô cùng đùa cợt.
"Mày có biết mình đang làm gì không?"
Bách Nguyên An muốn nói với Trần Hạo rằng anh vẫn còn quá non khi muốn đối đầu với ông ta, ngay lúc đó thì điện thoại lại vang lên, vừa nhìn vào dãy số, Bách Nguyên An lập tức kìm nén cảm xúc và cố gắng hết sức để kiểm soát giọng nói, sau đó bắt máy và nói bằng giọng nịnh nọt.
"Ông Ngô...!ông nay sao lại bỏ thời gian gọi điện thoại cho tôi vậy..."
"Đừng nói nhảm nữa...!Khoản vay của Bách thị, ngân hàng chúng tôi đã quyết định là không được chấp thuận..."
"Chuyện này...!chuyện này làm sao có thể? Không phải đã bàn hết rồi sao..." "Xin lỗi, tôi rất bận, còn hai cuộc họp nữa...!tạm biệt!"
Tút...!tút...!tút...
Bách Nguyên An còn chưa kịp nói xong, ông Ngô trên điện thoại đã trực tiếp cúp máy, khiến Bách Nguyên An hoàn toàn rối tung