Khựng lại vài giây, Bạch Phi Nhi thở dài, bấm số gọi điện.
Ngay sau đó cuộc gọi được kết nối, giọng nói lười biếng thường thấy của Trần Hạo vang lên trong ống nghe: "Xin chào, người dùng mà bạn đang gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng!"
“...”
“Là… là tôi đây!”, Bạch Phi Nhi lập tức mất hứng, tức giận nói.
Trần Hạo đột nhiên trở nên lanh lẹ: "Vợ à? Sao lại là cô? Ôi ngạc nhiên quá!" Giọng điệu của anh như vậy có phải là đang ngạc nhiên mừng rỡ không? Bạch Phi Nhi im lặng một lúc, tự nhiên lại nghĩ đến lời tỏ tình của Trần Hạo tại buổi hòa nhạc!
Nhưng ngay sau đó, cô cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, tên này thật sự có thể chỉ đang diễn mà thôi!
“Đến phòng làm việc của tôi!”, Bạch Phi Nhi khẽ hừ một cái, vội vàng cúp điện thoại, cũng chẳng so đo việc Trần Hạo tùy tiện gọi mình là vợ.
Vài phút sau, Trần Hạo vội vàng đến văn phòng.
"Vợ à! Có gì cần căn dặn sao? Hay là vợ bị ong bướm điên cuồng quấy nhiễu, mời vợ đi chơi?"
Trần Hạo cười híp mắt, nhưng Bạch Phi Nhi lại bình tĩnh, cô giơ tay đưa một chiếc hộp được gói cẩn thận cho Trần Hạo: "Cho anh!"
Trần Hạo ngạc nhiên, đưa tay nhận lấy: "Tặng quà cho tôi sao? Tại sao? Kỷ niệm ngày cưới...!Không! Ngày lễ tình nhân? Mùa đông mới đến thôi...!Huầy, trông cô không giống như người có thể tặng quà cho tôi!"
Bạch Phi Nhi thật muốn chửi thề, khóe miệng giật giật: "Buổi tối có tiệc chúc thọ, tôi cần anh tham gia! Đây là quần áo!"
"Ồ...!tôi còn tưởng cô phát hiện ra ưu điểm của tôi nên muốn tặng quà để tỏ tình!"
Sắc mặt của Bạch Phi Nhi thay đổi, Trần Hạo cười tủm tỉm, quay đầu đi vào phòng vệ sinh bên cạnh.
Vài phút sau, Trần Hạo từ bên trong đi ra: "Vợ à! cô thấy thế nào..."
Sau khi thay một bộ vest, Trần Hạo như đã thay đổi hoàn toàn khí chất của mình, hoàn toàn phá bỏ ấn tượng của Bạch Phi Nhi về Trần Hạo lúc bình thường.
Nụ cười tỏa nắng, cùng với sự phóng khoáng độc nhất vô nhị của Trần Hạo, bộ dáng này của anh thực sự rất hấp dẫn!
Sau một lúc, khuôn mặt Bạch Phi Nhi hơi ửng hồng, cô nói: "Bộ đồ này anh mặc nhìn cũng không tệ, chờ tôi thay quần áo, chúng ta cùng đi!"
Bạch Phi Nhi cảm thấy thái độ của mình thật lộ liễu, đành phải giải quyết sự bối rối bằng cách đứng lên đi thay quần áo!
Trần Hạo gật đầu, sau khi Bạch Phi Nhi vào phòng bên, anh ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại di động.
Rất nhanh sau đó Bạch Phi Nhi đã thay xong trang phục dạ hội và trang điểm thêm một chút.
Vừa ngẩng đầu lên, Bạch Phi Nhi trong bộ váy dạ hội đã khiến Trần Hạo phải kinh ngạc.
Mái tóc dài xõa ra bên vai, gương mặt tuyệt đẹp, dáng người thướt tha và chiếc áo dài vừa vặn, cô đẹp như bước ra từ tranh vẽ.
Trần Hạo đứng dậy, lịch lãm bước đến gần cô, kéo Bạch Phi Nhi vào trong vòng tay rồi nói nhỏ: "Xin mạo muội hỏi thăm cô gái xinh đẹp này, cô là ai, nhà cô ở đâu, cô bao nhiêu tuổi, đã có chồng chưa?"
Bạch Phi Nhi mím miệng như cố nhịn cười, lời nói của Trần Hạo hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ, cô không nhịn được liền hỏi: "Anh luôn theo đuổi các cô gái kiểu này sao?"
"Có phải rất cổ hủ không?" “Tự anh nói đó!”
"Xem ra tôi còn phải học hỏi thêm một chút.
Trước đây phần lớn thời gian...!đều là người khác theo đuổi tôi!"
Phụt! Bạch Phi Nhi bật cười trêu chọc: "Anh chỉ có nói khoác là giỏi nhất!"
“...”
Nhà họ Tống không ở Hải Dương, mà ở La Thành, cách Hải Dương 40km.
Lúc này, trong ngôi nhà cổ của nhà họ Tống đèn đuốc huy hoàng, giăng đèn kết hoa, không khí vô cùng vui vẻ náo nhiệt!
Ô tô hạng sang đậu kín đường ở hai bên lối vào, chẳng khác gì một triển lãm ô tô nổi tiếng.
Bà cụ Tống mừng đại thọ lần thứ bảy mươi, chấn động toàn tỉnh, các gia tộc lớn ở tỉnh ai lại không