Hai người kia kẻ tung người hứng khiến cho Bạch Phi Nhi cảm thấy rất khó chịu, dù thế nào thì Trần Hạo cũng là chồng của cô!
Những người này muốn gây sự, thứ nhất là vì nhà họ Lưu, vì Trần Hạo là chồng của Bạch Phi Nhi, còn thứ hai là vì Tống Ninh Mông.
Bọn họ đều xem Trần Hạo là người dễ bị ức hiếp! Rốt cuộc, tất cả đều là rắc rối mà họ mang đến cho Trần Hạo!
Bạch Phi Nhi lấy ra một món quà rồi đứng dậy: "Bà nội Tống, đây là quà của vợ chồng chúng cháu.
Chúc bà ngày ngày đều vui vẻ hạnh phúc như hôm nay!"
Nhìn thấy Bạch Phi Nhi giải vây cho Trần Hạo, Tống Giác cười khúc khích nói: "Vẫn là anh rể có phúc nhất, mới có thể lấy được chị Phi Nhi!"
Tống Nguyệt Tâm mỉm cười: "Hì hì, tôi cũng muốn có được cái phúc này!"
Hai người thì có vẻ như đang nói đùa bình thường, nhưng thực ra họ đang chế nhạo Trần Hạo là kẻ ăn bám!
Trần Hạo bình tĩnh sờ sờ cái mũi, đứng lên, cười với bà cụ, nói: “Xem ra không tặng quà thì không được rồi!”
Anh vừa nói vừa sờ khắp các túi hồi lâu, cuối cùng lấy ra một chuỗi vòng đeo tay, đấu tranh tư tưởng cả nửa ngày mới đưa lên.
"Chúc bà sống lâu trăm tuổi! Đến đây vội vàng quá nên cháu không kịp đóng gói, bà nhận tạm giùm cháu!" Trong lúc anh nói thì chiếc vòng tay cũng lộ ra trước mặt mọi người, một chuỗi hạt gỗ trông rất bình thường.
Màu sắc u tối, cũng chẳng giống đồ cổ.
"Con mợ nó chứ, cái thứ gì đây?"
"Chắc anh không cầm hàng mua ở vỉa hè ra tặng đâu nhỉ?"
Ngay cả Bạch Phi Nhi cũng cảm thấy tặng một món quà rẻ tiền như vậy đến sinh nhật bà nội Tống thì thật là tệ, cho dù có thành tâm đi chăng nữa thì vẫn trông không được phải phép!
Trần Hạo thì chỉ đứng ở đó nở nụ cười, tựa hồ như không nghe thấy lời nói của những người xung quanh.
Bà cụ Tống không nói nên lời, nhìn gương mặt cười nhăn nhở của anh, bà ấy không biết nên bảo là do cái tên này ngốc, hay là do tâm lý của cái tên nhóc này quá mạnh mẽ nữa!
Tuy nhiên, ông Bạch anh của bà trước giờ vẫn thường nói người cháu rể này không tầm thường, khen cậu ta là một bậc cao nhân hiếm có khó tìm!
Mà bà ấy cũng không quan tâm quá nhiều, chỉ cầm lấy món quà.
Tuy nhiên, sau khi nhận lấy món quà, bà cụ Tống lập tức cảm thấy kinh ngạc.
"Trần Hạo! Lễ này quá nặng, bà không thể nhận! Món quà vô giá này, bà cầm lên liền cảm thấy nóng đến phỏng tay! Nếu mà bà nhận món quà này của cháu, chỉ sợ sau này ông Bạch lại chạy đến đây làm ầm lên đòi cướp về đấy!"
Lời bà cụ vừa nói ra khiến cho bầu không khí xung quanh ngay lập tức chìm sâu vào yên lặng, tất cả mọi người đều đứng chết trân nhìn về phía Trần Hạo.
Vài giây sau, hiện trường bùng nổ, tất cả mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao về món quà này!
Tống Nguyệt Tâm không khỏi lẩm bẩm: "Làm gì mà khoa trương như vậy?!"
Bà cụ Tống nghe được lời này, quay đầu nhìn Tống Nguyệt Tâm: "Khoa trương? Vòng tay này được làm bằng Kỳ Nam Mộc.
Kỳ Nam Mộc là một loại trầm hương tuyệt phẩm, bây giờ hầu như không thể tìm thấy trên thế giới, có giá trị hơn ngàn vàng nhưng rất khó tìm được trên thị trường! Muốn có một chiếc vòng tay làm bằng Kỳ Nam Mộc sao, có tiền cũng không cầu được! Nguyệt Tâm, cháu hiếu thảo như vậy, tại sao không tặng cho bà một chuỗi đi?"
Nghe tiếp những lời này, những người bên dưới há hốc mồm kinh ngạc, không tin vào tai mình.
Sau đó, hiện trường lại bùng nổ, đám người bên dưới bàn tán còn lớn hơn nữa.
"Con rể nhà họ Bạch thật là may mắn! Có thể kết hôn với Bạch Phi Nhi đã là quá khó tin rồi, vậy mà còn có được phúc lợi này sao?"
"Đúng đó! Bạch Phi Nhi rốt cuộc đã tiêu bao nhiêu tiền để giữ thể diện cho người chồng ngốc nghếch này vậy!"
"Đúng vậy đó, thật là bông hoa lài mà cắm bãi phân trâu!"
Trong khi những người khác tỏ ra khó chịu và thắc mắc, thì Bạch Phi Nhi và Tống Ninh Mông lại rất bối rối!
Bạch Phi Nhi sửng sốt, không đoán được Trần Hạo lấy chiếc vòng này ở đâu, chỉ biết rằng giá trị của chiếc vòng không thể nào tưởng tượng được!
Gương mặt Tống Ninh Mông thì tràn đầy sự kiêu ngạo, nghĩ rằng anh rể của mình thật tuyệt vời.
Mà anh trai của cô bé, Tống Sơn, thì đang âm thầm mỉm cười ngạc nhiên! Anh ta đã nhìn thấy một số manh mối.
Trần Hạo mỉm cười nhìn bà cụ Tống nói: "Ninh Mông từ trước đến giờ đều nói về tình trạng sức khỏe không tốt của bà, nói rằng ngũ tạng của bà không thoải mái.
Vòng tay này có thể mang đến cho bà công dụng tốt nhất.
Trầm hương có thể điều chỉnh ngũ tạng, dưỡng âm bổ dương, làm ấm thân thể.
Về phần ông nội Bạch, khi nào có thời gian thì cháu sẽ làm cho ông ấy một chuỗi!"
Tống Ninh Mông cười híp mắt đi tới bên cạnh bà nội mình làm nũng: "Bà nội! Lòng thành của anh rể, bà cứ giữ lấy đi!"
Bà cụ cũng không phải là người đạo đức giả, bà cầm lấy chiếc vòng, mỉm cười: "Đã như vậy thì bà cũng xin nhận, các cháu có lòng quá!"
Biểu cảm của bà cụ khiến những người khác đều cảm thấy đố kỵ đến thấu xương!
Nhưng khi sự đố kỵ ghen ghét vẫn còn chưa qua đi, thì bà cụ Tống lại làm một chuyện khiến cho mọi người phải sốc lần nữa.
Bà ấy đeo ngay chiếc vòng tay vào.
Trong số tất cả những món quà cho bữa tiệc sinh nhật hôm nay, đây là món quà duy nhất được bà ấy sử dụng ngay lập tức!
Cảnh tượng này như một cái tát trời giáng vào mặt con cháu ba thế hệ nhà họ Tống.
Lúc này, Trần Hạo đã trở lại bên cạnh Bạch Phi Nhi.
Trước khi ngồi xuống, Bạch Phi Nhi đã nói nhỏ bên tai anh: "Cái vòng tay đó ở đâu ra vậy?"
Trần Hạo cười nói: "Tôi tiện tay mua lúc chọn quà cùng Tống Ninh Mông đó! Một trăm tệ thôi! Có phải là tôi rất lợi hại không? Tôi cảm thấy mình giống như một con cá koi! Lúc nào tôi cũng cảm thấy bản thân giống như thần may mắn!"
Bạch Phi Nhi trợn mắt, liền cảm thấy không đúng, nhưng nhất thời không thể nói rõ nó không đúng ở chỗ nào!
Trong khi cô còn đang suy nghĩ, thì giọng của bà cụ Tống lại vang lên.
"Tôi rất vui mừng, vì con cháu nhà họ Tống hiếu thuận, nhà họ Tống vẫn rất thịnh vượng! Hôm nay tôi sẽ tranh thủ bữa tiệc mừng này mà treo thưởng!", bà cụ Tống liếc nhìn đám người bên dưới rồi nói tiếp: "Công việc kinh doanh tại nước Mễ của Tống thị hiện đang gặp khó khăn.
Nay tôi tuyên bố rằng, ai trong ba thế hệ con cháu có thể đảm đương được việc kinh doanh này, thì Thương mại Tống thị sẽ do người đó phụ trách!"
Khi bà cụ Tống tuyên bố điều đó, con cháu ba thế hệ nhà họ Tống đều lăm le!
Thương mại Tống thị là bộ phận giá trị nhất của đế chế kinh doanh Tống thị, nếu có thể nắm trong tay Thương mại Tống thị, tương đương với việc kiểm soát huyết mạch cơ nghiệp của Tống thị trong tương lai, đồng thời đây cũng là con bài cạnh tranh quan trọng nhất để giành quyền kế thừa gia sản nhà họ Tống!
Nghe thấy chán, Trần Hạo nhàn nhạt liếc mắt một cái, phát hiện lúc bà cụ Tống đang tuyên bố treo thưởng, Tống Ninh Mông đang hung hăng cãi nhau với Tống Nguyệt Tâm để giành lại công bằng cho anh, thì không khỏi nở nụ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp!
"Ninh Mông! Lại đây!", Trần Hạo gọi.
Nghe thấy anh rể gọi mình, Tống Ninh Mông tạm thời để Tống Nguyệt Tâm qua một bên, đi tới bên cạnh Trần Hạo: "Anh rể, anh tìm em hả?"
Trần Hạo nói: "Con bé ngốc, cãi nhau với bọn họ có ích lợi gì? Bọn họ cũng không mất miếng thịt nào!"
Gương mặt Tống Ninh Mông lộ ra vẻ tức giận: "Nếu như hôm nay không phải tiệc mừng thọ của bà nội, thì em nhất định sẽ không cãi nhau với con nhỏ đó, mà sẽ đánh chết nó!"
Bạch Phi Nhi ngồi bên cạnh nhịn không được buồn cười, Tống Ninh