Tamlinh247.me: Anh chồng khờ ( full) Tác giả: Tinh Quân
Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình Chương 136: Đàn anh này lại là ai nữa? “Anh ấy là một người đàn ông rất đẹp trai Nam thần của tớ!”, nhắc đến Trần Hạo,
ánh mắt Lâm Vũ Nặc hiện lên một niềm hạnh phúc ngọt ngào.
Nghe thấy Lâm Vũ Nặc miêu tả đối phương là nam thần, Tiểu Nguyệt trên điện
thoại cũng có hứng thú: “Vậy thì còn chờ gì nữa? Theo đuổi anh ấy đi! Nam thần là
hàng hiếm đó!”
“Nhưng anh ấy đã kết hôn rồi!”
“Thời đại gì rồi, thời nay kết hôn chỉ là để bảo vệ tài sản của đôi bên, tình yêu chân
chính có thể vượt qua tất cả!”
“Tớ cúp máy đây..
“Theo đuổi anh ấy đi…, trước khi Lâm Vũ Nặc cúp điện thoại, vẫn còn có thể nghe
thấy tiếng Tiểu Nguyệt la khàn cả giọng.
Lâm Vũ Nặc ngơ ngác ở bên đường hồi tưởng lại những chuyện xảy ra giữa hai người ngày hôm nay, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhưng khi nghĩ rằng
người đàn ông này đã có gia đình, cô ấy cảm thấy hơi đau khổ.
Đồng thời, Lâm Vũ Nặc cũng tò mò không biết vợ của Trần Hạo là người phụ nữ
như thế nào.
Người đó có xứng với anh không?
Trong lúc này, vốn là Trần Hạo định về tháng Bạch thị, nhưng trên đường lại nhận
được điện thoại của Bạch Tường Vũ, bảo là ông nội đang tìm anh!
Trần Hạo không còn cách nào khác, đành phải quay đầu xe trở về biệt thự trước!
Sau khi vào biệt thự, Trần Hạo không nhìn thấy ông nội, nhưng lại nhìn thấy một
cảnh tượng bất ngờ, Bạch Phi Nhi lúc này đang cùng một người đàn ông đẹp trai
tán gẫu.
Người đàn ông mặc một bộ vest chỉnh tề, mái tóc vuốt lên rất thoải mái, trông thật
quyến rũ, khỏe miệng thoảng qua nụ cười, anh ta chính xác là một người đẹp trai.
Khi nhìn thấy người này, Trần Hạo đã hiểu tại sao ông nội không có ở đó, và tại sao
Bạch Tường Vũ lại gọi cho anh!
Trong phòng khách, bà vú Vương đang rất trà cho khách và Bạch Phi Nhi.
Trần Hạo nhếch mép đi về phía hai người họ.
“Vợ à, anh về rồi!”, Trần Hạo nói.
Vị khách nghe xong liền liếc nhìn Trần Hạo, thấy anh ăn mặc rẻ tiền, trong mắt
thoảng hiện một tía khinh thường.
“Trần Hạo, đây là đàn anh thời đại học của em, Tương Tĩnh Vũ!” Sau đó, Bạch Phi Nhi lại quay lại nói chuyện với Tương Tĩnh Vũ: “Đàn anh, đây là
Trần Hạo, chồng tôi!”
Khi Bạch Phi Nhi giới thiệu Trần Hạo, không có quá nhiều ưu tư khác thường mà tỏ
ra rất tự nhiên.
Nhưng cũng chính sự tự nhiên đó đã khiến cho sắc mặt của người đàn anh kia bắt
đầu trở nên khó coi.
Không lâu sau khi Tương Tĩnh Vũ trở về Hải Dương, anh ta đã tình cờ gặp Bạch
Tường Vũ trong một bữa tiệc, sau đó hỏi về tình hình của Bạch Phi Nhi.
Bao năm đi du học anh ta vẫn chưa bao giờ quên Bạch Phi Nhi.
Khi nghe chính
miệng Bạch Tường Vũ nói rằng Bạch Phi Nhi đã kết hôn, hơn nữa còn kết hôn với
một người đàn ông không đáng tin cậy, Tương Tĩnh Vũ liền cảm thấy không cam
lòng thay cho Bạch Phi Nhi.
Nay Bạch Phi Nhi giới thiệu Trần Hạo như vậy, chẳng lẽ cô ấy đã chấp nhận người
chồng không đáng tin cậy này?
Không được!
Suy nghĩ trong lòng của Tương Tĩnh Vũ rất phức tạp, nhưng khi đối mặt với Trần
Hạo, trên mặt anh ta vẫn nở nụ cười lễ độ.
“Chào cậu! Được kết hôn với Phi Nhi chính là phúc phần đời này của cậu! Cô ấy là
hoa khôi của trường đại học chúng tôi năm đó!”, Tương Tĩnh Vũ cười, vươn tay về
phía Trần Hạo.
Trần Hạo bắt tay với Tương Tĩnh Vũ: “Tôi cũng nghĩ vậy.
Có lẽ đó là phúc phần do
tổ tiên họ Trần đã phù hộ!”
Bạch Phi Nhi liếc nhìn Trần Hạo.
Tương Tĩnh Vũ thầm cười mỉa, nhưng không thể hiện bất cứ điều gì trên nét mặt,
anh ta hối hận vì đã chọn tiếp tục đi du học khi có cơ hội, nếu năm đó anh ta ở lại,
thì bây giờ anh ta có phải là người đàn ông bên cạnh Bạch Phi Nhi hay không?
Tương Tĩnh Vũ nhìn Trần Hạo bằng ánh mắt quan tâm, hỏi: “Không biết cậu Trần
hiện đã có được thành tựu gì? Một người có thể khiến cho Phi Nhì phải lòng, tôi
nghĩ nhất định phải có tài năng phi thường!”
Trần Hạo làm sao có thể không biết mục đích thật sự của anh ta khi hỏi câu này.
Nếu loại tiểu nhân này cũng có thể diễn xuất lửa bịp được Trần Hạo, vậy thì Trần
tiên nhận đã sớm chết tám trăm lần trước đó rồi!
“Tôi ở Bạch thị… ăn ngủ chơi…”, Trần Hạo nói.
“…”
Nghe đến đây, cả hai người ngồi đối diện anh đều không nói nên lời!
Tương Tĩnh Vũ nghĩ, đây là loại đàn ông gì vậy? Đã ăn bám mà còn có thể tự hào
như thế? Thật không biết xấu hổi
Bạch Phi Nhi đỏ mặt, bực mình trừng mắt nhìn Trần Hạo, trong lòng thầm than
thở, cái tên Trần Hạo này càng ngày càng không giống ai, cái gì cũng nói được!
Trần Hạo ngừng lại một chút rồi lại nói: “Ăn ngủ chơi… vợ à… hi hi!”
Sau khi Trần Hạo nói câu này, Bạch Phi Nhi càng thêm xấu hổ, đạp cho Trần Hạo
một cú ở dưới gầm bàn trà, sau đó cô mới nhận ra rằng Trần Hạo chỉ nói đùa, có
điều đùa không vui chút nào!
Tương Tĩnh Vũ càng xem thường Trần Hạo, đồng thời lại càng tự thắp lên hy vọng
cho mình!
Bạch Phi Nhi hồi đó là hoa khôi của trường, một nàng công chúa kiêu ngạo, vô số
người cầu hôn cô nhưng cô chưa từng đối tốt với ai.
Cho dù là Tương Tĩnh Vũ, cũng chỉ có thể đạt đến một mối quan hệ