Tamlinh247.
me: Anh chồng khờ ( full) Tác giả: Tinh Quân
Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình Chương 142: Quỳ phục tại chỗ.
Lôi Thiên Tuyệt lại nhẹ nhàng nhảy lên võ đài, liếc mắt nhìn Trần Hạo: “Mạch
Ngân là đồ đệ do tôi một tay nuôi dạy, cậu giết được nó, chứng tỏ cậu có tư cách
thay lão già này quản lý Hải Dương hơn nó! Cậu quỳ xuống nhận thua, Hải Dương
sẽ là của cậu, lão già này sẽ thu cậu làm đệ tử sau cùng, nếu không, già này sẽ tiến
cậu đi gặp đồ đệ của tôi!”
Trần Hạo ra vẻ nghiền ngẫm: “Ha ha! Đây là truyện hài hay nhất mà tôi nghe được
từ trước đến nay đấy!”
Lôi Thiên Tuyệt lại nói đầy thách thức: “Kẻ
không thức thời thường sẽ phải trả cái giá rất đau
đớn đấy!”
“Thế sao? Chỉ dựa vào sức của một tiểu tông sư như ông mà cũng muốn tôi phải trả
giá ư? Ông còn chưa đủ tư cách đâu!”, Trần Hạo nói.
“Tiểu tông sư? Ha ha! Nói cho cậu hay, lão già này đã thoát khỏi cảnh bị giam lỏng hơn ba tháng nay rồi, bây giờ đã là bản bộ tông sư, còn lý do nhận lời nhà họ Hạ
đến tiếp chiến, một là vì muốn tiện tay lấy được Hải Dương, hai là vì muốn xem Hải
Dương còn có nhân vật nào có thể kích thích tôi được nữa không! Chỉ đáng tiếc,
toàn một đảm hữu danh vô thực!” Lôi Thiên Tuyệt quét mắt qua những người Hải
Dương trước mặt, tự kiêu vô đối!
Mà giờ đám gạo cội người Hải Dương với người giới Võ làm gì có ai dám trái lại lời
Lôi Thiên Tuyệt
Làm gì có tông sư nào không được tông môn
tôn phụng coi là khách quý, đội lên đầu mà thở chứ
Chẳng bao lâu nữa là sẽ đạt cấp hóa cảnh tổng sư! Lôi Thiên Tuyệt đã đạt cấp bán
bộ tông sư kia là sự tồn tại đáng sợ đến mức nào cơ chứ?
Trần Hạo nghe vậy thì cười đầy vẻ trào phúng.
Thiên Đường Chiến Thần năm đó, chia ra ba cấp thần, tướng, vệ, mà cấp tướng đã
là đẳng cấp tiểu tông sư rồi, huống chi là Chí Tôn Thiên Đường Chiến Thần Trần
Hạo đây?
Sau đó Trần Hạo bị trọng thương, hồn phách lưu lạc ở âm phủ ba năm, trải qua
muôn vàn điều, nói anh đã sống cả mười đời cũng không quá! Còn có gì chưa từng
thấy?
Anh còn học được cả Âm Dương Cửu Thiên quyết nơi cõi âm, là tuyệt kỹ cấp thần,
bao hàm cả Cái Thế, Huyền Môn, Võ Sĩ, Phép Thuật, Y Học!
Nay chỉ một bản bộ tông sư nhỏ bé thôi mà cũng muốn làm sư phụ của anh? Đúng
là chuyện khôi hài nhất thế gian
“Trần Hạo tôi đây sinh ra đã là người rất tùy tiện, trước nay chỉ có người khác quỹ trước tôi thôi, nếu trời làm trải ý tôi, thì tôi sẽ diệt trời, còn nếu người làm trái ý
tôi, thì tôi sẽ giết người! Ông có tư cách làm sư phụ của tôi sao?”
“Núi cao còn có núi cao hơn! Người trẻ tuổi có thể kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo quá
lại sẽ thành ngu ngốc, tôi đã vừa thể hiện sức mạnh của mình, cậu cho rằng cậu có
thể mạnh hơn tôi sao?”
Trần Hạo chế nhạo nói: “Tiểu tông sư giỏi lắm à? Bản bộ tông sư hiếm lắm sao?”
“Nhóc con, lão già này quý người tài nên mới nói nhiều lời như vậy với cậu, chọc
tức tôi, thì tôi cho một cái tát là cậu chết tươi ngay, trong mắt lão già này thì cậu
cũng chỉ là một con kiến mà thôi!”
Trần Hạo cười lớn: “Trước nay người kiêu căng
với tôi đều không có ai thấy được ánh mặt trời ngày hôm sau, ông cũng không
ngoại lệ “Nếu cậu đã muốn chết, thì lão già này sẽ tác thành cho!”
Một tia sáng đáng sợ lóe lên trong mắt Lôi Thiên Tuyệt, bước chân liên tục dầm
xuống theo nhịp, đạp thùng thùng trên mặt đất như đánh trống.
Sau đó, tốc độ của Lôi Thiên Tuyệt tăng nhanh một cách đáng sợ, chớp mắt đã đến
trước mặt Trần Hạo.
“Trả giá cho sự vô tri của cậu đi!”
Ầm! Nằm đấm của Lôi Thiên Tuyệt như tiếng sét giữa trời quang, đấm thẳng vào
Trần Hạo.
Trần Hạo chỉ cười nhạt, vung tay giữ lại nằm đấm của Lôi Thiên Tuyệt
Nhưng đáng tiếc là năm đấm của Lôi Thiên Tuyệt có sức mạnh quá kinh người,
xuyên thẳng qua bàn tay của Trần Hạo.
Đám đông khán giả xung quanh sững sờ.
Vẫn là thua rồi! Chẳng có kỳ tích!
Nhưng ngay sau đó, mọi người đang có mặt ở đây, bao gồm cả Lôi Thiên Tuyệt đều
kinh ngạc thốt lên.
Trần Hạo đang cười tả, vừa bị đánh trúng liền biến mất.
“Bóng Phân Thân…”
Lôi Thiên Tuyệt gào lên, không thể tin nổi, ngay sau đó, ông ta cảm thấy có một
luồng sức mạnh khủng bố như vũ bão ập đến sau lưng mình.
Lôi Thiên Tuyệt lạnh toát sống lưng, chạy lên phía trước, thoát được cú đạp của
Trần Hạo.
Sau một hồi giao đấu, hai người đổi vị trí.
Lôi Thiên Tuyệt đứng vững xong, nhìn lại dấu chân trên áo mình, dùng tay phủi
nhẹ: “Thật đáng tiếc, thực lực của cậu vẫn còn kém một chút, nếu đổi lại là người
cùng cấp bán bộ tông sư với lão giả này hoặc là tiểu tông sư, thì vừa nãy đã có thể
giết tôi rồi, bây giờ… cậu đã không còn cơ hội nữa! Tôi sẽ nghiền nát cậu, sau đó sẽ
giết hết tất cả người thân bạn bè của cậu, để trả thù sự bất kính của cậu với lão già
này đây!”
Khóe miệng Trần Hạo nhếch lên, lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: “Vốn chỉ định lấy
ông ra để luyện tay nghề, nhưng mấy lời này của ông làm tôi rất chán ghét! Cho
nên, ông chết đi!
Vút! Vừa nói xong, Trần Hạo đã xuất hiện.
“Ông nói rằng ít nhất là phải tiểu tổng sư mới có thể giết được mình, vậy thảm sát
ông phải đạt đến cảnh giới nào đây?”
Lôi Thiên Tuyệt khinh thường, tung ra một cú đấm đỡ đòn!
“Thằng ngốc vô tri!”
Nhưng ngay sau đấy, Lôi Thiên Tuyệt lại ngày ra, Trần Hạo đứng giữa đường kia
đột nhiên biến