Tamlinh247.
me: Anh chồng khờ ( full) Tác giả: Tinh Quân
Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình
Chương 161: Nhắm mắt lại, tôi chuẩn bị chạy đây
Thấy Dương Hằng càng lúc càng sát lại gần, trong đôi mắt Bạch Phi Nhi hiện lên sự
căm ghét và sợ hãi: “Anh muốn làm gì?”
“Làm gì à? Giám đốc Bạch xinh đẹp thế này, chết thì tiếc lắm, chỉ bằng… lúc nói lời
này, Dương Hằng tà ác quan sát Bạch Phi Nhi từ trên xuống dưới.
“Tên khốn nạn!”, Bạch Phi Nhi tức giận quát.
Dương Hằng cười nham nhở: “Chúng tôi chỉ đang suy nghĩ cho giám đốc Bạch
thôi, cô sắp chết rồi! Trước khi chết vui vẻ một chút, chết không phải làm con ma
sầu mà đúng không?”
“Anh dám xằng bậy à, đừng tới đây… Tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Dương Hằng nở nụ cười lạnh lùng: “Giám đốc Bạch, cô không cần dè dặt thế đầu,
sung sướng làm ma là cái ơn mà tôi ban cho cô, nếu không Hu!” “Nếu không thì sao.
.
”
Giữa lúc đó, đột nhiên có một giọng nói vang lên làm cho Dương Hằng và người
của anh ta giật mình.
“Sao… sao mày đến nhanh thế?”, trên gương mặt Dương Hằng hoàn toàn là vẻ
kinh hoàng.
Người đang mỉm cười đứng cách đám Dương Hằng không xa không phải Trần Hạo
thì là ai?
“Nhanh à? Cũng thường thôi!”, Trần Hạo cười, nói.
“Trần Hạo… Bạch Phi Nhi khó tin nhìn Trần Hạo đột nhiên xuất hiện, ngoài thảng
thốt ra, trong lòng cô còn có sự mừng rỡ, ngổn ngang trăm mối!
Anh Chồng Khờ - Trần Hạo
Tinh Quân
Bạch Phi Nhi vô thức nhìn ra sau lưng Trần Hạo, tưởng cảnh sát sẽ đứng sau lưng
anh, nhưng tìm một lúc lâu mà vẫn không thấy được một bóng dáng mặc đồng
phục cảnh sát nào, cô không nhịn được hỏi: “Cảnh sát đâu?”
Trần Hạo ngượng ngùng nhún vai: “Tôi tới đây một mình, không báo cảnh sát!”
“Cái gì…”
Bạch Phi Nhi tức muốn ói máu, ước gì đánh chết Trần Hạo đi cho xong.
Cô bực mình thầm nghĩ, không báo cảnh sát mà anh cũng dám nói những lời đó để
hù người khác sao? Não bị úng nước à?
Dương Hằng ngẩn người, nghe thấy Trần Hạo nói anh không báo cảnh sát thì phá
lên cười như điên.
“Hahaha! Ai cũng nói mày mạnh, ai mà ngờ mày lại ngu xuẩn đến như vậy, hôm nay mày chết chắc rồi!”
Trần Hạo khinh thường nói: “Ngu si!”
Đoàng đoàng đoàng! Trần Hạo vừa tiến lên phía
trước một bước, những tiếng cắt gió lập tức vang lên, viên đạn ghim vào mặt đất
trước chân anh, tia lửa bắn ra tung tóe.
Dương Hằng cười khẩy: “Sao? Mày đánh lộn giỏi nhưng đọ lại được súng sao?”
Trần Hạo nhếch môi cười khẩy, anh biết lý do vì sao cái tên Dương Hằng này không
sợ: “Chưa chắc có khi tao nhanh hơn đấy!
“Hahaha! Mày điên rồi đúng không!” Dương Hãng trào phúng nói.
Vèo! Trần Hạo bỗng nhiên dịch chuyển nhanh không thấy bóng
Đoàng đoàng! Tiếng đạn xé gió lại vang lên.
Dương Hằng cười gần: “Cái thằng ngu si này… Mày chết chắc rồi… Hả…”
Đoàng đoàng! Khi đạn cùng với tia lửa sắp bắn trúng Trần Hạo thì cái gì đó nhoáng
lên, không biết Trần Hạo đã dùng biện pháp gì để tránh đi! Ngay sau đó, hai tên
đàn em của Dương Hằng bị bắn bể đâu!
Máu tươi văng ra, hai người mới còn sống sờ sờ nay đầu đã nổ tung như trái dưa
hấu, ngã phịch xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Hằng sững người, không tin nổi!
Trong khoảnh khắc ấy, Trần Hạo đã đến trước mặt Dương Hằng, xách cổ áo anh ta
liên
“Mày… Mày…”
Môi Dương Hằng run rẩy muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn lại không thể nói
ra, vì anh ta thấy cái nhìn đáng sợ như sát thần giảng làm hủy diệt tất cả mọi thứ
của Trần Hạo.
Đoàng! Lại một viên đạn được bán ra.
Trần Hạo cười lạnh nhìn Dương Hằng, đưa lưng về phía đạn bay tới, nhẹ nhàng
nghiêng đầu
Dương Hằng thấy một vật nhoáng lên, rồi hai mắt của anh ta vĩnh viễn rơi vào
trong bóng tối.
Bạch Phi Nhi kinh hoàng nhìn cảnh này, khi đầu của Dương Hằng nổ tung rồi anh
ta chậm rãi ngã xuống, bấy giờ cô mới phản ứng lại, dạ dày nhảy mắt cuộn trào!
Đoàng đoàng! Có thêm hai viên đạn lao tới! Trần Hạo lăn tại chỗ một vòng đến bên
cạnh Bạch Phi Nhi, sau đó ôm cô lặn vào trong điểm mù của thị giác.
Phía sau hai người là những viên đạn không ngừng bắn vào mặt đất tỏe ra tia lửa
Sau khi trốn vào một góc, Bạch Phi Nhi sợ hãi nhìn mưa đạn đăng sau, bình ổn lại
cảm xúc rồi nhìn Trần Hạo, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Trần Hạo vừa quan sát kíp nổ bị trói trên người Bạch Phi Nhi vừa nói: “Tôi đuổi
theo cô đến bãi đậu xe, không ngờ lại thấy cô bị trói!”
Bạch Phi Nhi ngẩn người, tức giận đến mức mặt trắng bệch: “Anh trơ mắt nhìn tôi
bị trói bắt vào xe U?”
Thứ đàn ông gì thế này! Anh ấy có thể dửng dựng nhìn vợ mình bị người ta bắt cóc
sao?
Trần Hạo giật mình, biết Bạch Phi Nhi hiểu lầm nhưng cũng lười giải thích: “Song
quyền khó địch bốn tay mà! Không phải giờ tôi đã tới rồi sao?”
“Tôi…”
Bạch Phi Nhi tức điếng người! Cô thầm xỉa xói trong lòng, chẳng hiểu anh ấy đang
nghĩ gì nữa, cứu ở bãi đậu xe và cứu ở đây khó ngang nhau à?
Trong lúc cô còn đang nghẹn lời, Trần Hạo đã quan sát xong cấu tạo của kíp nổ!
Đối với anh, kịp nổ này chẳng khác gì đồ thủ công do học sinh tiểu học làm ra cả.
Anh híp mắt cười nói: “Đừng sợ, có