Tamlinh247.
me: Anh chồng khờ ( full) Tác giả: Tinh Quân
Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình
Chương 220: Thủ đoạn xảo quyệt
Mà Trần Hạo cũng không biết, lúc anh đang đánh cược rằng thứ trong cục đá này sẽ giúp anh kiếm lời lớn thì hai người hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau lại bởi vì anh mà phải gặp nhau.
Trong phòng bệnh của cán bộ nòng cốt ở bệnh viện nhân dân, Lưu Gia Ấn nhận lấy quả táo mà cấp dưới đưa tới, cắn một cái xong ném đi: "Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thế là thằng khốn kia lừa tôi! Nếu không thì sao có thể trùng hợp như vậy được?
Đụng phải cả đống chuyện xui xẻo".
Cấp dưới Mã Phong nói: "Cậu chủ, ông chủ đã có sắp xếp rồi, bảo anh dạo này kiềm chế lại một chút, chuyện mà anh đang nhằm vào đừng làm rõ ràng quá! ông cụ Bạch đã không sao rồi!
"Đáng chết! Không phải là bệnh tình của lão già kia đã đến lúc nguy kịch rồi sao? Sao đã tốt hơn roi?"
"Bên nhà họ Bạch truyền tin tức tới, nói là! Cũng vì nhờ Trần Hạo mà ông cụ nhà họ Bạch mới khá hơn!" "Là hắn ta? Lại là hắn ta?", Lưu Gia Ấn oán hận nói.
"Thằng nhãi đó cũng biết một chút về Trung Y! Mà lại còn rất quái lạ nữa.
Lần này cậu chủ cứ nhẫn nhịn một chút đã, đến lúc đó chúng ta chơi chết nó một thể luôn!", Mã Phong khuyên nhủ.
Gương mặt Lưu Gia Ấn lộ ra vẻ hung tàn: "Thằng nhãi đó bây giờ đã thành chướng ngại vật lớn nhất của chúng ta rồi, không sớm thì muộn cũng phải xử lý đi thôi!"
Thấy Lưu Gia Ấn tức giận như vậy, Mã Phong không dám
nhiều lời.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị người bên ngoài đẩy ra, một người đàn ông mặc âu phục màu đen xuất hiện ở cửa ra vào.
"Đã nói là đừng có quấy rầy tôi nghỉ ngơi? Cút ra ngoài! ",
Lưu Gia Ấn tức giận nói.
Lưu Gia Ấn vô thức coi đối phương như người của bệnh viện, lời nói còn chưa dứt, người đàn ông đứng ngoài cửa đã cười, nụ cười kia khiến Lưu Gia Ấn không chịu được mà ngậm miệng ngay tức khắc.
Người vừa tới có vẻ mặt âm
u và độc ác, tái nhợt, đôi mắt để lộ ra sự u ám khiến người khác sợ hãi, khi cười lên lại không có chút cảm giác thân thiện nào, ngược lại càng có vẻ đáng sợ hơn, giống hệt như ác ma cười nhe răng liếm máu!
"Anh Lưu?"
"Anh.
„Anh biết tôi? Anh là ai?", Lưu Gia Ấn có vẻ hoảng hốt hỏi.
Người vừa tới tiện tay đóng cửa phòng bệnh lại: "Tôi là người như thế nào không quan trọng! Chỉ có điều là tôi đoán chúng ta có chung một mục tiêu!" Lưu Gia Ân và Mã Phong liếc nhìn nhau, chẳng biết tại sao lại nghĩ tới Trần Hạo!
Người đàn ông kia giống như đoán được ý nghĩ của hắn ta, thản nhiên nói: "Tên tôi là Ly Hận!"
Ly Hận giới thiệu bản thân xong thì tự ngồi xuống một cái ghế sô pha khác ở cạnh giường bệnh của Lưu Gia Ấn, tự châm một điếu thuốc, cười như không cười nhìn Lưu Gia Ấn: "Anh muốn đối phó Trần Hạo? Tôi cũng muốn đối phó với hắn ta! Chúng ta có thể hợp tác!"
"Dựa vào đâu?", một lúc lâu
sau Lưu Gia An mới nặn ra mấy chữ.
Ly Hận cười gằn, rướn người gần về phía trước, vẻ mặt rất u ám: "Anh có biết anh đang nói cái gì không?"
Mã Phong nổi giận nói: "To gan, lại dám làm như vậy với cậu chủ nhà này! Mày! "
Gã còn chưa dứt lời, trên mặt Ly Hận đã xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo, rồi bỗng nhiên trong đôi mắt hắn bắn ra một tia sáng, trong nháy mắt, Mã Phong đã bị một luồng sức mạnh vô hình trói buộc, sau đó đột nhiên bay lên giữa không trung, không
thể động đậy.
Lưu Gia An suýt nữa đã bị dọa cho sợ tiểu ra quần: "Anh! Anh đừng có làm bậy!"
"Tôi chỉ muốn cho các anh mở mang kiến thức về thủ đoạn của tôi thôi! Miễn cho anh có suy nghĩ không biết điều!", Ly Hận độc ác nói.
Trong lòng Lưu Gia An kinh hãi, vội vàng nói: "Xin hãy tha thứ cho tôi tội bất kính!"
"Hừ!", Ly Hận đứng dậy, chắp tay, ánh mắt quét qua, Mã Phong nhẹ nhàng rơi xuống.
Lúc này Mã Phong mởi thô phào, e
ngại nhìn Ly Hận.
"Thủ đoạn xảo quyệt của đại sư, có, có gì cần tôi hỗ trợ thì cứ việc nói! Mặc dù tôi không được tính là phú ông, nhưng tiền mặt thì vẫn có thể lấy ra được một ít! ", Lưu Gia Ấn đã bị tình huống ly kỳ vừa rồi dọa đến mức mất hồn mất vía.
Ly Hận khinh thường bĩu môi: "Buồn cười, anh cảm thấy người như tôi sẽ thiếu tiền sao? Không biết có bao nhiêu người đứng xếp hàng muốn đưa tiền cho tôi đâu, tôi đều không rảnh gặp!
"Vậy tôi, tôi có thể làm gì
được?”, Lưu Gia Ân hỏi.
"Bởi vì anh cách hắn ta rất gần, có tư liệu mà tôi cần!", Ly Hận nói ra lý do mình tới đây.
Đầu óc Lưu Gia Ấn suy nghĩ nhanh chóng, thầm nghĩ chuyện này đúng là cái bánh từ trên trời rơi xuống mà!
Chỉ bằng thủ đoạn đáng sợ như vừa rồi, cho dù Trần Hạo có lợi hại hơn nữa cũng không địch lại nổi!
Trước kia nghe nói đến phong thủy âm dương trong kinh doanh, chỉ ít người có thủ đoạn rất đỉnh cao.
Hắn ta vốn không tin, lúc này hẳn ta lại không nhịn được mà nghi ngờ về nhận thức của mình, chỉ cảm thấy núi đã cao còn có núi cao hơn!
Lưu Gia An nhìn về phía Mã Phong nói: "Nhanh, mau viết một tấm séc một triệu tệ đưa cho đại sư Ly Hận!"
Mã Phong nào dám không nghe lời, vội vàng viết một tấm séc ra, cung kính đưa cho Ly Hận.
Ly Hận thản nhiên đón lấy, cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái.
"Đại sư