Tamlinh247.
me: Anh chồng khờ ( full) Tác giả: Tinh Quân
Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình
Chương 223: Không làm diễn viên thì tiếc quá
Trần Hạo tỏ ra ngây thơ vô tội: "Biết chứ? Vừa rồi tôi còn tận mắt chứng kiến một vụ vơ vét tài sản khiến người ta sôi máu ngay tại đây đấy, là một công dân tốt, tôi sẽ giao nộp cho cảnh sát!"
Ngô Hữu Niên nổi điên, cảm thấy cái tên ất ơ này đúng là không biết sống chết, hung dữ trừng Trần Hạo, đang định nói gì thì anh đã cướp lời.
"Đúng rồi, lúc nãy anh nói cảnh sát trưởng là họ hàng nhà anh, vật này không thể đưa thẳng tới sô cảnh sát! Để tôi nghĩ lại đã! Tổng giám đốc Tiêu, có phải trong cơ cấu hành chính nước ta có cả một bộ phận chấn chỉnh kỷ luật nội bộ đúng không? Hình như vật này nên đưa tới đó thì phải?"
Tiêu Nhất Phi quyến rũ nhìn Trần Hạo, thầm nghĩ, cậu diễn nghiện rồi à?
Tuy trong lòng nghĩ vậy, cô ấy vẫn không kìm được phối hợp theo: "Tôi nghĩ chắc chuyển phát nhanh là an toàn nhất rồi, tôi có bì đựng của họ đây!" Ngô Hữu Niên lạnh lùng nhìn hai người: "Các người ngon thì làm đi!"
Trần Hạo nói: "Chẳng lẽ đây không phải chuyện một công dân tốt phải làm sao?"
"Giao cho cảnh sát? Anh cứ việc đưa họ, để xem ai chết trước!", Ngô Hữu Niên lạnh lùng nói.
Trần Hạo hết sức “ngạc nhiên": "Tôi nghe nói bộ kỷ luật này lợi hại lắm, chỉ cần có người đưa đồ tới thì lập tức sẽ bị điều tra ra cả mười tám đời ông bà tổ tiên! Tổng giám đốc Ngô không sợ sao?"
Lòng Ngô Hữu Niên chùng xuống, sao anh ta không sợ được chứ? Nếu chuyện này bị vạch trần dẫn đến chỗ dựa vững chắc của anh ta bị liên lụy, về nhà anh ta sẽ bị bố và chú đánh chết mất!
Chẳng qua, dù nhìn về trang
phục hay cách ăn mặc thì Trần Hạo trước mắt anh ta hoàn toàn trông như một tên dế nhũi, không thấy giống một người có chỗ dựa lắm.
Ngô Hữu Niên nghĩ lát nữa mình phải hù cho cái thằng này sợ tè ra quần mới được!
Thứ anh ta có thể sử dụng không chỉ có giới bạch đạo đâu, còn có cả giới hắc đạo nữa.
Còn Tiêu Nhất Phi thì Ngô Hữu Niên càng không để trong lòng, anh ta cho rằng, nếu Tiêu Nhất Phi là một người có gia thế lớn thì tại sao lại mở công ty dược phẩm bé tí thế này?_____
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, Ngô Hữu Niên lạnh giọng nói: "Đe dọa tôi à? Một thằng rác rưởi như anh xứng sao? Anh tưởng tôi dám đến công ty các anh chỉ dựa vào chút quan hệ kia thôi à? Tôi sẽ cho các người biết bản lĩnh của nhà họ Ngô! Biết nhà họ Hạ không? Giới xã hội đen ở Hải Dương có ai mà không phải nhìn sắc mặt nhà đó mà làm việc? Cậu Hạ Hồng Khang của nhà đó là anh tôi đấy! Tôi cảnh cáo hai người, nếu không biết phải trái, muốn chơi với tôi thì tôi sẽ không chỉ chơi chết công ty mấy người mà còn còn chơi chết cả thằng nhãi anh!"
Trần Hạo "hoảng hốt": "Trời đất? Anh còn quen cả người trong nhà họ Hạ?" Ngô Hữu Niên cười phá lên: "Nói thừa, chứ chẳng lẽ anh tưởng thằng này dám tới đây một mình à?"
Trần Hạo tiến lên phía trước một bước: "Anh thật là lợi hại!"
"Haha! Bây giờ biết vẫn chưa muộn, ký hợp đồng rồi tôi sẽ cho mấy người! "
“Chát!", Ngô Hữu Niên còn chưa kịp nói xong thì đã ăn ngay một bạt tai của Trần Hạo.
Anh ta quay mấy vòng tại chỗ rồi mới phản ứng lại: "Thằng chó này, mày dám đánh tao?"
Trần Hạo nói: "Đánh mày à! Không phải! Vừa rồi chỉ là tát mày thôi, giờ mới là đánh! "
"Phịch!", dứt lời, Trần Hạo đá một cước, Ngô Hữu Niên nháy mắt bay ra ngoài, lưng đập mạnh vào lan can ngoài hành lang rồi mới dừng lại, sau đó sụp xuống đất.
Trần Hạo cười híp mắt tiến lên: "Có đau không? Xin lỗi, lúc nãy đá hơi mạnh".
"Tao! ", Ngô Hữu Niên muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến sự hung tợn vừa rồi của Trần Hạo
nên nuốt mấy lời đe dọa xuống, đứng dậy bỏ chạy, hét toáng lên:
"Chờ đó, tao sẽ cho chúng mày biết kết cục của việc chọc giận tao!"
Trần Hạo khẽ cười, vỗ tay: "Không ngờ tên này chạy cũng nhanh lắm".
Tiêu Nhất Phi đến gần anh, cười khổ: "Cậu không thế giải quyết mấy chuyện này bằng cách khác à?"
Trần Hạo cười ha ha: "Làm vậy nhanh gọn hơn nhiều! Sao vậy, cô lo à?"
Tiêu Nhất Phi lập tức chuyển sang khuôn mặt mê trai: "Không phải, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, bộ dáng vừa rồi của cậu thật là đẹp trai! quá xuất sắc!"
Tiếu Vương đứng gần đó, thấy tổng giám đốc như vậy thì hết hồn, thầm nghĩ, tổng giám đốc không đi làm diễn viên thì thật là tiếc quá.
Trần Hạo bất đắc dĩ cười.
Tiểu Vương ngẩn người một lúc lâu mới sực nhớ tới chuyện rắc rối vừa rồi, sốt sắng nói: "Tổng giám đốc! Chúng ta đánh người của Thực Đạt, mấy người
đó nhất định sẽ trả thù, chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!
Tiêu Nhất Phi nói: "Lo lắng cái gì? Trời sập cũng còn nóc mà!"
Trong lúc nói chuyện, cô ấy cười híp mắt nhìn Trần Hạo.
Nhìn thấy vẻ lo âu của Tiểu Vương, anh nói: Tiêu Nhất Phi, nhớ đào tạo lại nhân viên trong