“Mễ Quả Quả, ý cô là sao hả?”, Hạ Hồng Khang tức đỏ mặt. Lần này không phải thẹn quá hóa giận nữa mà là mất hết mặt mũi!
“Ông nội nói, anh này là khách quý của nhà họ Mễ. Anh Hạ đến tiệc rượu của nhà họ Mễ nhưng lại bất kính với khách quý của nhà họ Mễ. Anh hỏi chú Hạ xem là có cái đạo lý này không hả!”, Mễ Quả Quả nói chuyện không chút khách sáo với Hạ Hồng Khang.
Hạ Hồng Khang tức đến nghiến răng, nhưng lại không dám ngang ngược như khi đối mặt với bọn Ninh Vũ.
Tại thành phố Hải Dương này, nhà họ Mễ được coi là dòng họ có tiếng tăm, nói là hào môn thế gia thì cũng không ngoa!
Khi ông hai Hạ còn đang vật vờ ngoài đường thì nhà họ Mễ đã cầm đầu cả khu rồi. Ông hai Hạ phất lên được cũng là nhờ níu vào một chi phụ của nhà họ Mễ!
Nói trắng ra thì ông hai Hạ dựa vào một kẻ bị nhà họ Mễ ngó lơ để lăn lộn giang hồ! Mặc dù giờ ông ta đã có tiếng nhưng cũng đều là nhờ có nhà họ Mễ cả!
Nếu nhà họ Ninh là dòng họ thương nghiệp mới phất, phần lớn nhờ có nhiều tiền, thì nhà họ Mễ là nhà giàu, có cả tiền lẫn quyền!
Hạ Hồng Khang có thể không coi Ninh Vũ ra gì, có thể không nể mặt nhà họ Bạch, nhưng lại không dám vênh mặt với nhà họ Mễ!
Nhất là ông cụ Mễ mà Mễ Quả Quả nhắc đến!
Đó chính là người cầm quyền của nhà họ Mễ!
Nếu vênh mặt với đám trẻ nhà họ Mễ thì không sao, nhưng vênh mặt với ông cụ Mễ thì đừng nói là anh ta, đến bố anh ta còn không dám nữa là!
Nhưng cái thằng ở rể của nhà họ Bạch này sao lại là khách quý của nhà họ Mễ được?
Mễ Quả Quả cũng không nhìn Trần Hạo, cô ấy còn chưa tính sổ chuyện lần trước anh nói cô ấy không lấy được chồng đâu!
Nhưng ông nội đã nói thân thủ của Trần Hạo rất tốt, cô ấy cũng không dám trái lời ông nội!
Hạ Hồng Khang do dự một hồi rồi vẫn phải cắn răng xin lỗi: “Xem ra hôm nay là Hạ Hồng Khang tôi có mắt không thấy Thái Sơn. Anh là khách quý của nhà họ Mễ nên Hạ Hồng Khang tôi sai rồi! Tôi xin lỗi!”
Làm sao được, không đánh nổi mà cũng không so nổi chỗ dựa!
Hạ Hồng Khang tức đau cả răng, nói xong thì quay đi luôn!
Còn Khổng Dư và hai tên vệ sĩ thì đều là cái loại đáng xấu hổ, nên anh ta chẳng quan tâm nữa!
Trần Hạo cười như không cười, nhìn Mễ Quả Quả: “Lại gặp nhau rồi nhỉ, hahaha, cảm ơn đã giải vây giúp tôi!”
Mễ Quả Quả khó chịu “hừ” một tiếng: “Ông nội muốn mời anh lên trên nói chuyện!”
“Tôi không đi được không?”, Trần Hạo nhếch miệng.
“Chẳng phải anh vừa cảm ơn vì đã giải vây à?”, Mễ Quả Quả hậm hực.
“Tôi chỉ khách sáo vậy thôi! Cô không đến thì anh ta sẽ phải vừa khóc vừa gọi bố thôi!”, Trần Hạo chả quan tâm.
“...”, Mễ Quả Quả tức gần chết. Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy nhà họ Mễ không có tác dụng!
Đây chính là con rể ngốc nhà họ Bạch sao? Quả nhiên là ngốc đến lợi hại!
Tên ngốc này dù có khỏe thì cũng chẳng biết nể nang gì hết!
“Tống Ninh Mông, cậu nói đi!”, Mễ Quả Quả khó chịu điểm danh.
Tống Ninh Mông oan ức đứng ra nói: “Anh rể, hay anh lên xem đi? Ông Mễ tốt lắm, sẽ không bắt nạt anh đâu!”
“???”, Trần Hạo cạn lời nhìn Tống Ninh Mông.
Tống Ninh Mông cũng rất bất lực mà. Từ nhỏ Mễ Quả Quả đã là “con nhà người ta” trong truyền thuyết rồi. Lúc nhỏ, cô bé cũng chơi cùng Mễ Quả Quả và những người khác trong giới, ai cũng bị khí thế chị cả của Mễ Quả Quả đàn áp, mãi cũng thành quen!
“Thôi, đi thì đi!”, Trần Hạo bất lực quá mà!
Mễ Quả Quả lúc này mới hài lòng “hừ” một tiếng rồi quay đi! Cô ấy cũng chẳng quan tâm những người khác ra sao! Dù gì thì cô ấy chưa bao giờ quan tâm đám con nhà giàu đó.
Trần Hạo và Mễ Quả Quả lần lượt rời đi, những người còn lại thì phát ngốc tại chỗ!