Tamlinh247.
me: Anh chồng khờ ( full) Tác giả: Tinh Quân
Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Chương 249: Anh đừng làm loạn
Trong biệt thự của nhà họ
Lưu ở phía đông thành phố, Lưu Gia Ấn phiền muộn nhìn phong cảnh núi non ngoài cửa sổ, trong lòng không thể nào bình tĩnh lại được.
Phía sau là tên cấp dưới đang báo cáo về tình hình của tập đoàn Bạch thị trong thời gian gần đây.
"Cậu chủ, quyền lợi của Bạch Tường Vũ đã bị Bạch Phi Nhi nuốt chửng hoàn toàn, nếu như cậu chủ còn không nhanh chóng đưa ra quyết định, chỉ sợ ngay cả bất động sản trong thành phố cũng bị! "
Lưu Gia An quay đầu lại, nhìn thật sâu vào tên cấp dưới, hắn ta nhất thời sợ hãi, ngậm miệng lùi về phía sau.
Hít một hơi thật sâu, sau đó Lưu Gia Ấn nói: "Ra ngoài!"
"Cậu chủ!", tên cấp dưới không cam lòng.
Lưu Gia An tức giận quát lên, hắn ta đành bất lực, chỉ có thể ra ngoài.
Sau khi cấp dưới đi rồi Lưu Gia Ấn xoay người lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong lòng phức tạp.
Kiếm Hiệp Hay
Nhìn cảnh sắc bên ngoài khung cửa, Lưu Gia Ấn suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ về chuyện của bản thân và Bạch Phi Nhi, rồi sau đó không nhịn được mà oán hận Trần Hạo.
"Trần Hạo chết tiệt! Tôi nhất định sẽ cho anh thấy, anh thấp kém đến mức nào, anh không xứng với Bạch Phi Nhi!" Ngay khi Lưu Gia Ăn đang suy nghĩ miên man, một bàn tay mang theo dấu vết thăng trầm
của năm tháng nhẹ nhàng đặt lên vai anh ta.
Lưu Gia An xoay người liền nhìn thấy ông nội Lưu Tiêu của mình.
Lưu Tiêu mỉm cười nhàn nhạt: "Gia Ấn, có một số việc vốn đã định trước kết cục! Hai người các cháu có chung mục đích, đã định trước là đối thủ rồi! Điều này không thể nào thay đổi được!"
"Nhưng mà ông nội! cháu chỉ còn thiếu một chút nữa thôi! Nếu như không có tên khốn Trần Hạo kia, cháu sớm đã! ", Lưu Gia Ấn không cam
lòng nói.
"Gia An, cháu còn trẻ, ván cờ của ông và Bạch Chấn Thiên mãi vẫn chưa kết thúc! vẫn nên để ông tự mình kết thúc thôi!"
Nghe được lời nói của ông nội, Lưu Gia Ấn hung hăng đấm mạnh lên vách tường.
"Ồng đã sớm nói với cháu, cháu không thế nắm được con bé kia trong tay, cháu lại không tin, bây giờ thì cháu đã tin chưa?", Lưu Tiêu hỏi.
"Cháu! ", Lưu Gia Ấn đang muốn tìm lý do cho mình, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn buông bỏ, nhẹ nhàng gật đầu.
"Hết hy vọng?”, Lưu Tiêu hỏi.
Lưu Gia An lại phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên những kỷ niệm của mình và Bạch Phi Nhi, rồi dứt khoát gật đầu: "Hết hy vọng!"
Lưu Tiêu nhẹ nhàng vỗ vai cháu nội, sau đó cùng hắn ta đứng bên cửa sổ.
Ông cụ nhìn khung cảnh bên ngoài, trên môi nở một nụ cười tự tin: "Nếu cháu đã hoàn toàn buông bỏ được, vật thì chúng ta có thể bắt đầu rồi, phải không?"
Lưu Gia Ân cắn răng gật đầu, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn.
Lưu Tiêu liếc mắt nhìn cháu nội, sau đó hài lòng mỉm cười.
Lưu Gia Ấn tò mò hỏi: "ông nội, ông cười cái gì?
"Thật ra, cơ hội tốt nhất để nuốt trọn tập đoàn Bạch thị chính là khiến cho Bạch Chấn Thiên bị bệnh, dần dần rút khỏi tập đoàn, nhưng mà khi đó Bạch Phi Nhi vẫn là người trong lòng của cháu, ông không đành lòng ra tay, thế nhưng bây giờ cũng không tính là muộn, ít nhất, sự kiên trì của ông cũng đổi lại
được thành ý của cháu, cuối cùng cháu cũng chịu đứng về phía ông!"
"Ông! ", nghe ông nội nói, trong lòng Lưu Gia Ấn không khỏi tự trách.
Lưu Tiêu không để ý cười khẽ, vỗ vỗ bả vai Lưu Gia Ấn: "Ông nội sẽ giúp cháu loại bỏ hết những nhân tố gây cản trở, bao gồm cả Bạch Phi Nhi và tên ở rể Trần Hạo kia, ông không cho phép bất cứ ai gây trở ngại cho con đường của cháu!"
Nói xong, Lưu Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu xa.
"Bạch Chấn Thiên, ông cho rằng ông đã thắng sao? Ngây thơ, trước hết, chúng ta nên tính những món nợ cũ, tôi