Trần Hạo cười khẩy. Bạch Minh Hợp hay Lưu Gia Ấn thì đều là nhãi con hết, anh có hàng chục ngàn cách để xử bọn họ.
Nhưng nếu quá kịch liệt thì e là Bạch Phi Nhi sẽ không thích và không chấp nhận nổi.
Trần Hạo do dự một chút rồi rút điện thoại ra, bấm một dãy số.
“Dawson!”
Dawson ở đầu dây bên kia nghe được thì kinh ngạc rồi khóc luôn tại chỗ.
“Chí... Chí tôn... Tôi biết anh sẽ không chết mà... Anh đang ở đâu?”
“Ở nước Hoa, tôi vẫn còn sống!”
“Hahaha, chí tôn chưa chết, Thiên Đường Chiến Thần sẽ được phục hồi lại! Chí tôn, khi nào chúng ta giết trở lại đây? Đồ mà anh đưa đã gấp 10 lần năm đó rồi! Chúng tôi vẫn luôn chờ anh trở về, chúng tôi luôn tin rằng...”, Dawson nói được một nửa thì nghẹn giọng, không nói tiếp được nữa.
Trần Hạo thấy tim mình ấm áp, im lặng một lúc rồi nói: “Không nói nữa, giúp tôi điều tra công ty Smith, trên tay bọn họ có kỹ thuật sáng chế năng lượng mới”.
“Công ty Smith?”
“Đúng, tên này không sai đâu! Sao? Khó hả?”
“Không... không phải là khó, chí tôn, anh có quên gì không? 5 năm trước Smith đã lấy 60% cổ phần để xin hợp tác với chúng ta, chúng ta chính là cổ đông lớn nhất của công ty này mà!”
Trần Hạo câm nín: “Có chuyện này à?”
“Là lỗi của tôi, sao chí tôn có thể nhớ được mấy chuyện nhỏ nhặt đó được chứ! Nghiêm túc mà nói thì Smith chỉ là người làm công cho chí tôn mà thôi...”
Dawson nói một lèo khiến Trần Hạo mất hết kiên nhẫn.
“Thôi... Tôi chỉ cần Smith hợp tác với tập đoàn Bạch thị ở Hải Dương về cái sáng chế đó!”
“Chỉ vậy thôi sao? Anh biết là chỉ cần cái gật đầu của anh, công ty Smith dâng hẳn lên cho Bạch thị cũng được nữa là!”
“...”
Trần Hạo cạn lời, còn Dawson thì lại sợ hết hồn.
“Tôi... Tôi hưng phấn quá nên quên mất việc không được dị nghị ý chỉ của chí tôn. Anh yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay! Xin anh đừng giận!”
“Giải quyết hết chuyện này trong 10 phút cho tôi!”
“...”
Sau đó, Trần Hạo trở về thang máy khu cao tầng, vừa vặn gặp Bạch Phi Nhi đang đi họp. Lúc này cô mặt mày ủ đột, ai gặp cũng thấy buồn thay.
“Sao anh lại ở đây?”, đột nhiên gặp Trần Hạo khiến Bạch Phi Nhi sửng sốt.
Trần Hạo vốn là định giúp Bạch Phi Nhi giải quyết mấy vấn đề với hội đồng quản trị, bèn chủ động xin đi giết giặc.
“Tôi sợ cô dính phiền phức nên đến để nghe lệnh của cô nè!”
Bạch Phi Nhi ngẩn ra, rồi lại thở dài, buồn bã nói: “Anh đến cũng đâu giúp được gì, ván đã đóng thuyền rồi. Không lấy được quyền sáng chế thì mọi chuyện đều là vô nghĩa! Anh về phòng bảo an đi, đừng làm loạn thêm nữa!”
“Làm loạn thêm?”
Bạch Phi Nhi không nói gì. Cảnh tượng Trần Hạo treo Bạch Minh Hợp lên đánh vẫn còn đó, không lẽ anh còn định đánh luôn cả hội đồng quản trị mới được à?!
Trần Hạo định cãi nhưng Bạch Phi Nhi đã bước vào phòng họp.
Trong phòng họp, các cổ đông vốn đang xì xào bàn tán, nhưng khi thấy cô vào thì lập tức im lặng. Giống như chủ đề bọn họ đang thảo luận không liên quan đến chủ tịch hội đồng quản trị là Bạch Phi Nhi vậy.
Bạch Phi Nhi nhìn đám người một lượt, nhận ra được mọi chuyện còn rắc rối hơn dự định.
Những bên thường ủng hộ Bạch Phi Nhi lúc này phần lớn đều trống ghế, cuộc họp hôm nay toàn là kẻ địch.
Bạch Phi Nhi còn chưa ngồi xuống thì Bạch Minh Hợp đã lên tiếng làm khó trước.
“Phi Nhi, nghe nói công ty Smith đã từ chối chia sẻ quyền sáng chế với Bạch thị? Chẳng phải cô nên xử lí hay sao? Năm xưa, Bạch thị đã đầu tư vào hạng mục chia sẻ quyền này, tốn không ít tiền, giờ đối phương nói bỏ là bỏ, cô tính sao đây hả?”
Mấy vị cổ đông ủng hộ Bạch Phi Nhi nghe được thì sắc mặt cũng biến đổi.
“Không phải nói mọi chuyện đã thỏa đáng rồi sao? Có chuyện gì thế này?”
“Chủ tịch Bạch, ai phụ trách đàm phán vậy? Có nghiệp dư quá không? Phải có hợp đồng chứ? Đối phương nói không làm là bỏ luôn, như vậy chúng ta quá bị động!”
Sắc mặt Bạch Phi Nhi tối sầm lại, rõ ràng biết là Bạch Minh Hợp đang khiêu khích, nhưng lại không thể phản pháo.
Thấy vậy, Lưu Gia Ấn tỏ vẻ