Cô ấy nói tiếp: "Hơn nữa bộ phận tài chính nói rằng, trong số năm trăm triệu này có một phần là khoản tiền nhập hàng, còn lại mới là khoản đầu tư cho đợt nguyên vật liệu thứ hai, chúng ta mà thua thì chẳng khác nào mất luôn cả Diệc Hiên và lô nguyên vật liệu mới!"
Sau khi nghe xong, Bạch Phi Nhi im lặng, rất lâu sau đó mới hít sâu một hơi, nói: "Vậy thì đồng ý yêu cầu của Lưu Gia Ấn, dùng cổ phần để đổi lấy vốn từ anh ta! Thứ quan trọng nhất đối với Bạch thị bây giờ chính là vốn!"
"Nhưng chủ tịch, cô làm vậy là đang dẫn sói vào nhà đấy!"
"Thế chấp một phần đi thì chúng ta vẫn còn hơn năm mươi phần trăm cố phần, chỉ cần số cổ phần nhà họ Lưu đang nắm trong tay không nhiều hơn chúng ta, còng ty vẫn sẽ ổn định!"
ở bên kia đầu dây, Giang Ngạo Tuyết im lặng thật lâu mới lên tiếng: "Chủ tịch à, có phải quyết định này của cô hơi độc đoán rồi không?"
"Với tình hình hiện giờ thì đây đã là cách giải quyết tối ưu rồi!", Bạch Phi Nhi quả quyết nói.
Nghe cô nói vậy, Giang Ngạo Tuyết biết cô đã quyết tâm rồi.
Vốn dĩ cô ấy còn muốn nhắc nhở Bạch Phi Nhi rằng cổ phần của nhà họ Bạch không phải do một mình cô nắm giữ, cả dòng thứ nhất lẫn dòng thứ ba đều có một phần, một khi họ phản bội thì nhà họ Bạch sẽ gặp phải tai họa ngập đầu!
Nhưng thấy Bạch Phi Nhi kiên quyết như vậy, Giang Ngạo Tuyết cũng gạt nỗi lo âu trong lòng đi, thầm nghĩ, cho dù nhà họ Bạch lục đục nội bộ thế nào thì chắc có lẽ dòng thứ nhất và dòng thứ ba cũng không đến
Một khi công ty đổi chủ, dù là Bạch Minh Hợp hay Bạch Trình Viễn đều sẽ trở thành cá trên thớt, điểm này họ nên hiểu mới phải.
Vài suy nghĩ thoáng qua trong đầu, Giang Ngạo Tuyết nói: "Tôi biết