Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Phi Nhi nhẹ nhàng đặt cánh tay trắng muốt lên bàn, chống cằm, ngơ ngấn nhìn vào phòng bếp.
Chừng mười phút sau, Trần Hạo đã giải quyết xong mấy món còn lại, mang lên bàn rồi xới hai chén cơm, ngồi xuống bên cạnh cô.
"Thử xem tay nghề của anh thế nào đi", anh mỉm cười.
Cô lấy muỗng ăn thử canh, canh vừa vào miệng thì hai mắt cô lập tức sáng bừng.
Quả thật không thể nào dùng từ ngữ để
hình dung được nữa, ngon, ngọt, còn thoang thoảng mùi thảo dược.
Thông thường mùi đặc trưng của thảo dược sẽ rất gay mũi, nhưng trong cháo gà ác này lại hòa quyện vào nhau, bố sung cho nhau, như thể nếu thiếu nó thì canh sẽ mất ngon vậy!
Bạch Phi Nhi không tự chủ cho canh vào miệng, không lâu sau đã xong một chén, sau đó cô nàng này càng ăn càng hăng!
Trần Hạo không chỉ nấu canh ngon mà nấu mấy món còn lại cũng ngon nữa!
Chỉ trong ba mươi phút, Bạch Phi Nhi đã ăn hết hai chén cơm, ba chén canh!
Nhìn chiến trường xương gà trước mắt, cô cũng hoài nghi không biết có phải mấy thứ này thực sự do mình ăn không.
Anh giải quyết phần của mình, đặt chén đũa xuống hỏi: "No chưa?"
"No rồi!", cô nói.
"Vậy đi lên nghỉ ngơi đi", anh đáp.
"ừm!", Bạch Phi Nhi gật đầu, chậm rãi đi lên cầu thang, lúc
chuẩn bị vào phòng làm việc thì bị anh cản lại.
"Vào phòng ngủ!"
"Không cần anh lo..."
Cô chưa kịp nói hết thì đã bị Trần Hạo ngắt lời: "Kết hợp với nghỉ ngơi thư giãn mới có sức chiến đấu, hòm nay