Bạch Phi Nhi nhìn chằm chằm Trần Hạo, muốn nhìn ra sơ hở trên mặt anh, nhưng tiếc rằng cô lại phải thất vọng lần nữa.
Chẳng lẽ là Trần Hạo thuyết phục nhà họ Mễ giúp đỡ thật?
Vì sao nhà họ Mễ lại giúp nhà họ Bạch một ơn lớn như vậy? Còn lấy ra mấy chục triệu chỉ vì muốn nuốt Lưu thị?
Nhìn thì có vẻ hợp lí, nhưng thực tê lại có rất nhiều chỗ kì lạ! Trần Hạo có chỗ nào đáng giá để nhà họ Mễ đối đãi như thế?
"Thế Hà Nham Đông và nhà họ Trương thì sao? Vì sao lại giúp anh?", Bạch Phi Nhi hỏi.
"Bà xã, đây chính là kế trong kế của ông cụ Mễ, sau khi nhà họ Hà, nhà họ Trương chiếm đoạt được cổ phần của nhà họ Lưu từ ông cụ Mễ, sẽ có thế được lợi hơn việc cho nhà họ
Lưu vay! Bọn họ là thương nhân, sao lại không biết nên làm thế nào chú?”
"Dựa vào cái gì mà ông cụ Mễ lại giúp anh như thế?’’, Bạch Phi Nhi hỏi.
Trần Hạo cười ha ha nói: "Em không biết sao? Là anh đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ Mễ đấy! Đây là một cái mạng mà! Chẳng lẽ không đáng để bọn họ trả công như vậy sao?"
Bạch Phi Nhi giật mình, cô nghe nói Mễ sở Nhân vẫn luôn bị bệnh tật đã khỏi rồi, không ngờ là do Trần Hạo chữa!
Trần Hạo giải thích vô cùng rõ ràng, mạch suy nghĩ cũng không có sơ hở, lý do động cơ đều có trật tự, nhưng Bạch Phi Nhi luôn cảm thấy bên trong việc này dường như luôn có vài điều không thích hợp!
Chỉ là Bạch Phi Nhi cũng không nói ra được là không đúng chỗ nào! Hoàn toàn không có cách nào phản bác Trần Hạo!
Đến lúc này, sao Trần Hạo lại không biết tốt thì thu chứ? Anh cười tủm tỉm nói: "Bà xã, nếu không còn chuyện gì khác, anh về bộ phận sales chơi game đây!"
Một giây trước, trong lòng Bạch Phi Nhi còn tràn đầy sự nghi ngờ với Trần Hạo, cảm thấy chuyện này có liên quan đến anh.
Trần Hạo vừa nói xong, lập tức khiến Bạch Phi Nhi ngớ ngẩn, sao lại cảm thấy chuyện lớn này là do Trần Hạo làm?
Bận rộn một ngày cuối cùng cũng kết thúc, sắc trời dần dần tối xuống, Bạch Phi Nhi và Giang