Trần Hạo thản nhiên nói: "Nếu anh đã nhận ra được lỗi lầm của mình thì tôi có thể cho anh một cơ hội!"
Bạch Trình Viễn âm thầm giật mình nhìn Trần Hạo, trên mặt Lư Diễm Linh thì tràn đầy vẻ nịnh bợ: "Trần Hạo, cậu thật sự đồng ý cho chúng tôi một cơ hội sao?”
Trần Hạo lạnh lùng quét mắt nhìn Lư Diễm Linh, hoàn toàn mặc kệ không thèm nói chuyện với người phụ nữ đó, chỉ
nhìn Bạch Tử Húc nói: "Nếu như anh tình nguyện thì có thể đến Bạch Thị để làm việc, nhưng sẽ bắt đầu từ vị trí thấp nhất.
Cứ ba tháng một lần, tỏi sẽ đích thân kiếm tra anh, nếu như anh có thành tích xuất sẳc thì tôi sẽ cho anh lên vị trí quản lý!”
Lư Diễm Linh lập tức thay đổi sắc mặt: "Cậu! Cậu nói cái gì? Bắt đầu từ vị trí thấp nhất ư? Cái gì mà cơ hội? Cậu đang hận Bạch Tử Húc, hận nó lúc trước! "
Không chỉ có Lư Diễm Linh khó chịu, mà những người khác của nhà họ Bạch đang ở đây, ngoại trừ Bạch Phi Nhi và ông cụ
Bạch, ai nấy cũng đều vô cùng tức giận!
Một tên đần lúc trước bị bọn họ tùy ý muốn làm gì thì làm bây giờ đã là chúa tể nắm trong tay vận mệnh của bọn họ, đứng ở đây nói chuyện viển vông.
Bạch Phi Nhi mím môi một cái, hé miệng, cô thấy rõ, đây là Trần Hạo đang giúp cô, giúp cô giải quyết tất cả những chuyện khó khăn nhất!
Cô nhất định phải tỏ thái độ, nên lập tức gằn giọng nói: "Các người suy nghĩ cái gì, tòi biết rất rõ ràng! Nhà họ Bạch của hiện tại, ngoại trừ cái trang viên này
ra thì chẳng có gì khác nữa cả!"
"Không đúng, chúng tòi còn có cả Bạch Thị!", Lư Diễm Linh hét to.
"Các người cũng hiếu rõ là, hiện tại cổ phần của Bạch Thị đều nằm trong tay Trần Hạo, số cổ phần còn lại của tôi và ông nội