Trần Hạo sửng sốt, thầm nghĩ mình bị người tham gia phản ánh ư?
Anh lập tức lướt mắt nhanh khắp nơi thì thấy cách đó không xa là vẻ mặt tươi cười hèn hạ của anh em Hà Nham Đông! Trần Hạo hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Thấy anh bị mời ra, Hà Nham Đòng đắc ý đến gần chế giễu: "Ôi! Đây không phải là Trần Hạo, tên ở rế nhà họ Bạch sao? Sao lại không có thiệp mời vậy chứ!”
Trần Hạo lạnh nhạt xem Hà Nham Đông như không khí, đến sườn mặt cũng không thèm nhìn.
Hà Thi Vân tiến lên nói: "Anh! Chắc anh chưa nghe nói gần đây Trần Hạo rất nở mày nở mặt nhỉ! Sao lại không có nối tấm thiệp mời thế?”
Hai anh em này kẻ xướng người họa, giấu giếm sự thật, rất biết cách giả bộ ngu ngốc để châm biếm, vẻ mặt đắc ý vô cùng.
Trần Hạo không kiên nhẫn đảo mắt qua nhìn hai người: "Hà Nham Đông, ở đâu cũng có mặt
anh nhỉ.
”
Hà Thi Vân cười khanh khách: "Thấy chưa anh, anh đừng có xem thường con rể nhà họ Bạch nhé! Anh ta mà giận lên rất dọa người đấy.
"
Hà Nham Đông không cho là đúng cười nói: "Trần Hạo à! Anh không có thiệp mời đúng không, dù sao chúng ta cũng là chỗ quen biết, có muốn tôi giúp anh không? Tôi có thế mang theo người vào, chẳng qua người đó phải là người hầu