Nhưng hôm nay anh đã nhận lời với Bạch Phi Nhi sẽ chăm sóc cho Tống Ninh Mông thật cấn thận.
Lúc này bọn họ đang bị người ta theo dõi, bây giờ Trần Hạo còn bận tìm kiếm người theo dõi kia, định trước tiên phải biết rõ rốt cuộc đối phương đến vì anh hay vì Tống Ninh Mông đã, nào có tâm trạng đi đua xe! Mà sau khi Tôn Hạo nghe nói đến mấy chữ thần xe núi Vân Sơn xong, trong mắt lóe ra ánh sắc bén.
"Sao vậy? Anh sợ thua à?", thấy Trần Hạo xoay người bỏ đi, Tôn Hạo cố tình lớn tiếng giễu cợt.
Một câu này hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người xung quanh.
Mọi người vừa nhìn thấy cảnh tượng này đã biết sắp có trận đấu diễn ra.
Trần Hạo liếc mắt lườm Tôn Hạo, tức giận nói: "Bệnh thần kinh, tôi không rảnh gây chuyện với các anh, muốn đua xe thì tìm người khác mà đua!"
Thấy Trần Hạo coi thường
mình, trong lòng Tòn Hạo rất tức giận.
"Sao hả, đường đường là thần xe núi Vân Sơn, được vô số người đua xe ở tỉnh Hải Dương tâng bốc là kẻ chỉ tồn tại trên trời, dưới mặt đất không có, lại là một con quỷ nhát gan! Thật nực cười! Trước khi đến Hải Dương tòi còn hơi mong chờ, nhưng bây giờ tôi cảm thấy Hải Dương yếu chết đi được!1, Tôn Hạo tăng kế khích tướng của mình